Chương 13. Sợ tôi như vậy a, tiểu bằng hữu!

320 38 7
                                    

Bởi vì xin lệnh bắt giữ cần phải có những thủ tục nhất định, hai giờ sáng ngày hôm sau, các thủ tục được thông qua.

“Cậu trở về ngủ một giấc đi!” Nhìn Vương Nhất Bác ngồi trên sô pha, Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác không chịu nổi, liền kêu cậu về trước nghỉ ngơi.

“Không sao, tôi thức khuya quen rồi.” Vương Nhất Bác lắc đầu thờ ơ, lời cậu nói đều là sự thật, trước đây vì sợ bóng tối, ba mẹ lại đi công tác, chỉ có một mình cậu ở nhà, căn bản không dám ngủ, đến năm mười lăm mười sáu tuổi, đó là lúc cậu nổi loạn nhất, thường xuyên tụ tập bạn bè trong nhiều quán bar và hộp đêm, dần dần thích nghi với đêm tối, như thể bằng cách này, cậu có thể không sợ bóng tối nữa.

"Không được, muộn quá rồi, đã hai giờ sáng, cậu mau trở về ngủ đi!" Tiêu Chiến cau mày, giọng điệu càng thêm âm trầm, đây là phiền não của một người cha sao? Con cái không vâng lời phải làm thế nào? Tiêu Chiến cảm thấy khi có thời gian muốn xem kỹ Baidu, đọc một số sách hướng dẫn nuôi dạy con cái.

"Lúc này mới hai giờ, nhớ năm đó, tôi ở quán bar đến bốn giờ mới..." Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy một ánh mắt lạnh như băng, thoạt nhìn sắc mặt của Tiêu Chiến không tốt, Vương Nhất Bác rụt cổ lại, đối mặt với Tiêu Chiến đang tức giận, cậu quả thực có chút sợ hãi.

"Quán bar? Vương Nhất Bác, giải thích đi, nửa đêm không ngủ chạy đến quán bar làm gì, cậu..." Tiêu Chiến chưa kịp nói xong, điện thoại di động liền vang lên, là Tôn Hầu.

Tiêu Chiến nhìn vào điện thoại, sau đó chỉ vào Vương Nhất Bác nói: “Trừng phạt cậu sau.” Sau đó Tiêu Chiến đi ra ngoài nghe điện thoại.

Vương Nhất Bác sờ gáy mình, được rồi, cậu thừa nhận mình có chút sợ hãi, mỗi lần Tiêu Chiến nghiêm mặt, cậu có chút sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến.

Chỉ một phút sau, Tiêu Chiến lại hùng hổ xuất hiện ở cửa, Vương Nhất Bác vẫn còn đang chìm đắm trong cảm xúc vừa rồi, bị Tiêu Chiến làm cho sợ đến mức giật nảy người, cậu cho rằng Tiêu Chiến thực sự trừng phạt mình.

“Phốc, sợ tôi như vậy a..., tiểu bằng hữu.” Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không nhịn được cười thành tiếng, hắn làm sao cam tâm tình nguyện nhìn bộ dáng sợ hãi của Vương Nhất Bác, giống như một chú cừu non đáng yêu.

Mặt của Vương Nhất Bác lập tức đen lại, thật mất thể diện. Tiêu Chiến bước tới, sờ đầu Vương Nhất Bác, “Đừng tức giận, chúng ta nói chuyện chính sự trước, không thấy Trần Hủy Đồng.” Tiêu Chiến thu hồi nụ cười, vừa rồi Tôn Hầu gọi điện tới, trên đường theo dõi cậu ta vào toilet một chút, khi trở lại địa điểm theo dõi, liền nhận được thông báo lập tức bắt Trần Hủy Đồng, cậu ta lên lầu gõ cửa, nhưng cả buổi không có ai mở cửa, tìm chìa khóa dự phòng mở cửa, bên trong không có một bóng người, Trần Hủy Đồng đã chạy trốn.

Tôn Hầu nhìn vào phòng ngủ, phát hiện ở ban công phòng ngủ có một đầu dây vải, dùng ga trải giường thắt nút, nhà của Trần Hủy Đồng ở tầng hai, cô ta nhỏ gầy, dùng phương pháp này để trốn thoát không khó.

[Trans][ZSWW] HƯỚNG VỀ MẶT TRỜI MỌCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ