Chap 37: QUÂN TÂM

967 154 26
                                    

Chap 37: QUÂN TÂM

Author: Yên Ninh

Beta: Như Ngọc

Hoài Tây có mười lăm vạn binh chia thành ba lộ, trong đó mạnh nhất vẫn là thủy binh. Đội chiến thuyền của Hoài Tây hùng hậu bậc nhất Đại Khánh có thể sánh ngang Bột Hải. Thuyền Mông Đồng (hai đáy), thuyền Lưỡng Phúc (hai lòng), Ngự thuyền (thuyền chỉ huy), Lâu thuyền (thuyền lầu) đều được tu sửa bảo dưỡng hàng năm để luôn trong trạng thái có thể xuất binh bất cứ lúc nào. Khánh đế khi say mê thuật trường sinh từng có ý định dùng đội thuyền này ra biển cầu tiên đơn vấn đạo, nhưng lại bị những giao ước của Thái tổ và lão Hoài vương vướng tay vướng chân.

Phiên trấn thuộc về phiên vương, có vương của riêng nó cát cứ. Kiếm Nam năm đó máu chảy thành sông chính là vì triều đình muốn dùng bạo lực trấn áp thu hồi. Ba năm ròng rã, quốc khố kiệt quệ để thu về một mảnh đất luôn nung nấu lòng phản kháng. Cái gương máu đó khiến cho triều đình đối với Hoài Tây luôn nhân nhượng, cũng vì nó mà Khánh đế chỉ có thể phủng sát, mặc Ôn Khách Hành lộng hành ngang ngược.

Hai vị lão tướng trước mặt đều thuộc về thế hệ trước theo lão Hoài vương đánh đông dẹp bắc. Hai chữ Hoài Tây phong quang, trù phú hiện giờ được tô bởi không ít chiến công và máu của hai lão tướng cùng gia tộc. Ôn Khách Hành  làm con tin ở Phù Dung thành có thể bình an tự tại ngoài tài trí của hắn  thì lòng trung thành nhất nhất của hai ông trấn giữ Hoài Tây cũng góp phần không nhỏ.

"Mạt tướng tham kiến vương gia." Hai lão tướng mặc võ y tập luyện quỳ giữa sảnh, đại đao trường kiếm nâng ngang mày làm một đại lễ với Ôn Khách Hành.

"Bổn vương được kính mà sợ đấy." Ôn Khách Hành không cho họ đứng dậy, đôi mắt hoa đào nheo lại không chút độ ấm, "Ta còn tưởng các ngươi thủ hộ Hoài Tây lâu quá, đã quên mất nó thuộc về ai rồi."

"Chúng mạt tướng không dám sinh lòng riêng!" Hai lão tướng hạ binh khí dập đầu xuống sàn vang dội.

"Các ngươi có gì mà không dám chứ? Bổn vương chỉ là một phế sài bị bắt làm con tin, đâu có cân lượng gì."

"Vương gia tam tư, lòng trung thành của chúng mạt tướng trời đất chứng giám!"

"Trời nào chứng nổi các ngươi." La Phù Ngôn cười nhạt móc họng.

"Y, Chu Tử Thư..." Ôn Khách Hành nắm lấy tay Chu Tử Thư tuyên cáo, "...là hôn phối của bổn vương, thấy y như thấy ta."

"Điện hạ, người bị sắc đẹp mê muội quên đi mối thù diệt tộc rồi sao!?" Một trong hai lão tướng kích động không giữ nổi bình tĩnh chỉ tay về phía Chu Tử Thư, rồi lại chỉ vào Cảnh Bắc Uyên phẫn hận gào lên, "Chu gia, Cảnh gia, hai tộc này đã dùng máu của Ôn gia và chúng tướng Hoài Tây mà xưng vương. Là chó săn của cẩu hoàng đế!"

"Hỗn xược." Trên má trái vị tướng xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ thẫm như máu ghê người - là Tang Bôn chưởng độc môn thành danh của Hỷ Tang quỷ, nhưng người ra tay lại là Ôn Khách Hành. "Các ngươi muốn tính nợ cũ phải không, vậy thì để bổn vương tính rõ ngọn ngành với các ngươi."

[ÔN CHU]  TƯỚNG QUÂN MUỐN CƯỚI, VƯƠNG GIA MUỐN GẢNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ