Chap 39: A NHỨ, TA NHỚ HUYNH RỒI
Author: Yên Ninh
Beta: Như Ngọc
Trước đại lễ vạn thọ của Khánh đế mười ngày, Hoài vương nhận thánh chỉ mang binh đi Tây Chiêu thảo phỉ, Phùng lão tướng quân làm tham giám. Mọi người đều chờ xem Ôn Khách Hành mất mặt nhưng lại có người cho rằng có tướng tài như Phùng Nguyên Cát trấn giữ, hẳn cái gối thêu hoa như hắn cũng có thể thắng trận.
Phùng Nguyên Cát là lão mãng phu cứng đầu, chẳng sợ đắc tội ai cũng chẳng biết ngọt nhạt giả tạo. Bắt lão làm tham giám cho một kẻ bất tài, lão sẽ làm ư? Không có chuyện đó đâu. Ngày đó khi Chu Tử Thư cùng Cảnh Thất cùng đứng ra bảo lãnh cho vị vương gia danh tiếng hỏng bét họ Ôn còn bị lão làm cho ôm một bụng tức, suýt nữa rút kiếm ra so chiêu với lão lừa già này. Phải đến khi Ôn Khách Hành dùng võ công quán thế cùng uy áp chí tôn đánh cho lão tâm phục, rồi lại cùng lão đấu rượu luận binh pháp khiến lão khẩu phục thì mới thu phục được.
Trong thư phòng Hoài vương phủ.
Chu Tử Thư giúp Ôn Khách Hành mặc lên chiến bào chủ soái đen tuyền, chỉnh lại đai giáp, sau đó gài trường thương và cung tiễn của y luôn dùng khi ra trận lên cho hắn. Từng mũi tên đều được kiểm tra kỹ lưỡng, trường thương đã được thay mới dải lụa đen quấn cán. Tra chủy thủ sắc bén vào bao, tiếp đó y hạ thấp trọng tâm, ngồi quỳ một chân nhét vào ống giày Ôn Khách Hành.
"A Nhứ, huynh đừng lo lắng quá." Được người thương chăm lo từng li từng tí, trong lòng Ôn Khách Hành dĩ nhiên ngọt ngào đắc ý, nhưng nhìn vẻ lo lắng cập rập không yên của Chu Tử Thư hắn vẫn đau lòng nhiều hơn. Hắn cũng đâu phải tiểu Hoài vương chưa từng xông pha trận mạc. Mười năm đoạt vị, hai mươi năm tại vị, số trận chiến hắn kinh qua còn nhiều hơn số trận chiến mà Chu Tử Thư dẫn binh. Tử cục gì hắn cũng đã từng xông pha, lại thêm việc hắn biết trước rất nhiều việc nhiều chuyện chưa xảy ra. Một Tây Chiêu do hắn tự thiết kế làm sao có thể vây hãm làm khó hắn?
"Đệ thì biết cái gì, võ công cái thế ra chiến trường cũng chẳng là cái gì đâu." Đêm qua Chu Tử Thư lại mơ về giấc mơ Ôn Khách Hành bị Thiên Song và Mạt Hạt tộc liên thủ vây sát ở Thâm Uyên Tây Chiêu. Trên người hắn đầy những vết thương do kiếm lá hai lưỡi và đạn nổ trong minh đăng gây ra. Mũi lao tẩm độc cứ thế lao về phía tử huyệt của hắn mà y lại chỉ là một tàn hồn vô dụng, chỉ có thể điên cuồng gào thét. Cuối cùng là Đại ngạ quỷ dùng chính thân mình chắn lao, dùng mạng hắn bảo mạng cho Ôn Khách Hành. Một mạng đổi một mạng, cái giá đó khiến cho bầy ngạ quỷ chính thức thành quỷ, còn Ôn Khách Hành bước vào cơn ác mộng mất đi những người thân cận dài đằng đẵng.
"Hai tay khó địch nổi bốn tay, anh hùng khó chống lại đám người. Người giả si bất điên có thể lừa qua Khánh đế, lừa khắp người trong thiên hạ, nhưng Tấn vương là một kẻ đa nghi cẩn trọng đến cực đoan, với tai họa ngầm như ngươi gã sẽ không vì ngươi si mà khinh địch. Chỉ cần có cơ hội gã sẽ dốc toàn lực để lấy mạng ngươi!"
"A Nhứ." Ôn Khách Hành ôm lấy Chu Tử Thư vào lòng mặc y vùng vẫy. Đám thuộc hạ cũng bị tiếng ho húng hắng của Bệnh quỷ lùa ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho đôi phu phu sắp chia xa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ÔN CHU] TƯỚNG QUÂN MUỐN CƯỚI, VƯƠNG GIA MUỐN GẢ
FanfictionTƯỚNG QUÂN MUỐN CƯỚI, VƯƠNG GIA MUỐN GẢ AU: Yên Ninh Beta : Như Ngọc Cp : Ôn Khách Hành( vương gia công) × Chu Tử Thư ( tướng quân thụ) Tag: thanh mai trúc mã, sủng Note : Xích Linh là hai chữ này[赤靈] nghĩa là :linh hồn màu đỏ Tôn trọng người viết b...