Chap 35: VIÊN PHÒNG

1.5K 183 16
                                    

Chap 35:  VIÊN PHÒNG


Author: Yên Ninh


Beta: Như Ngọc



Trong cơn mê man, Chu Tử Thư thử vận sức. Đan điền trống không lại căng đầy, khí lực cũng trở lại. Nhưng eo của y như bị vó ngựa giày xéo đau nhức tê dại, nơi tư mật thì bỏng rát. Mệt, ngủ thêm một lát rồi xử lý tên cầm thú kia cũng chưa muộn.


Ôn Khách Hành si mê ngắm nhìn thụy nhan của phu nhân nhà mình. Hai kiếp bi thương, cuối cùng cũng có thể cùng người bỉ dực song phi. Hắn mang lọn tóc của y cuộn lấy lọn tóc của mình. Kết phát vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi.


Bàn tay mơn trớn trên cơ thể với đầy vết xanh tím ghê người. Mới khai trai lòng người dễ sa đọa, chẳng mấy chốc vuốt ve nhẹ nhàng đã biến điệu. Ôn Khách Hành áp mỹ nhân dưới thân, dùng đầu lưỡi vẽ lại thụy nhan của người. Vầng trán cao cao, hàng mi cong vút, nốt ruồi lệ, sống mũi cao thẳng rồi đến bạc môi ửng hồng đang khẽ khép mở. Hắn ở đôi môi mân mê trằn trọc, mút một chút, liếm một chút, chờ đến khi Chu Tử Thư vì hô hấp khó khăn mà mở miệng rầm rì liền xông thẳng công thành đoạt đất. Đầu lưỡi như con rắn nhỏ luồn lách khám phá khoang miệng, bắt lấy chiếc lưỡi mèo đo đỏ làm tù binh, ép buộc nó nhảy múa cùng mình.


Nơi mật huyệt bị yêu thương một đêm mềm xốp trơn mềm. Ôn Khách Hành từ phía sau ôm lấy Chu Tử Thư, mở chân y gác lên eo mình, động thân đẩy một phát lút cán. Dễ dàng xỏ xuyên đến đáy huyệt. Hắn ghé lên vai Chu Tử Thư chậm rãi ra vào, tận hưởng cảm giác mật hợp tương liên.


"Ưm… trướng quá." Chu Tử Thư bị chơi tỉnh. Đôi mắt y nhập nhèm không có tiêu cự. Mọi giác quan đều tập trung ở nơi mật huyệt bị nong phẳng không một nếp uốn, bị cảm giác lấp đầy, căng trướng làm cho mụ mị. Y không biết nơi đây là nơi nao, cũng chẳng phân biệt được thời gian. Nhưng y biết người đang rong ruổi nơi sâu nhất trong y là ai. Ôn Khách Hành, sư đệ ngốc của y.



"A Nhứ, huynh tỉnh rồi thì chơi cùng với ta đi." Ôn Khách Hành đổi tư thế, trong mơ màng hắn đỡ Chu Tử Thư bày ra tư thế nằm úp sấp, mông tròn cong vểnh nhô lên cao, thuận lợi cho hắn từ phía sau đánh tới. Va chạm từ tốn trở nên mạnh bạo. Tiếng da thịt va chạm kịch liệt, tiếng nước dính nhớp. Ban ngày tuyên dâm, bốn chữ này thật hợp với ngữ cảnh mà.



"A...ưm… chậm lại…" Chu Tử Thư bị tấn công dồn dập đến mất khả năng suy nghĩ, chỉ có bản năng sinh tồn khiến y vô thức bò về phía trước chạy trốn.



Nhưng Ôn Khách Hành làm sao để y được toại nguyện? Hắn nắm lấy eo y kéo về, nơi tư mật không một kẽ hở liên tục xỏ xuyên. Hắn hôn lên tấm lưng trần đầy dấu vết hoan ái, giọng nói ồ ồ nặng nề:


"Phu nhân, chạy đi đâu vậy?"



"Lão Ôn…thả ta... Á…" Tiếng xin tha bị cú thúc vào điểm nhạy cảm làm đứt quãng, Chu Tử Thư như tiểu miêu động dục rên rỉ khóc nghẹn.



"Ngoan, không khóc. Vi phu thương ngươi."



Cả phòng xuân sắc tràn ngập. Thất ngạ quỷ cùng Lục ngạ quỷ làm nhiệm vụ gác đêm phải dùng nội công tạm thời phong bế thính lực. Chứ nghe chủ thượng và chủ mẫu viên phòng quá thách thức quỷ tâm rồi! Bọn chúng không muốn xuân tâm nhộn nhạo rồi tắm nước lạnh đâu.

[ÔN CHU]  TƯỚNG QUÂN MUỐN CƯỚI, VƯƠNG GIA MUỐN GẢNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ