Chap 11

171 10 6
                                    

Sáng hôm sau, Lam Vong Cơ vốn đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với một Ngụy Vô Tiện ý thức lại mơ hồ, nhưng y kinh ngạc phát hiện, thần trí của đối phương vẫn tỉnh táo.

Chỉ là dưới mắt hiện lên một quầng thâm lớn, động tác chậm chạp, thoạt nhìn ngủ không ngon.

"Ngụy Anh, tối hôm qua ngủ không ngon sao?"

Ngụy Vô Tiện sững người nói: "Hình như ta gặp ác mộng..."

"Ừm." Lam Vong Cơ thăm dò trán hắn, xác nhận hạ sốt, mới đem điểm tâm đặt ở trước mặt.

"Ăn sáng trước, rồi mới uống thuốc."

Ngụy Vô Tiện: "Ừm. "

Hai người yên lặng ăn điểm tâm, nhìn nhau không nói gì.

Sau khi ngoan ngoãn uống xong chén thuốc, đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ tạm rời khỏi Tĩnh Thất xử lý công việc, Ngụy Vô Tiện quyết đoán xoay người xuống giường, muốn thử bước đi. Nhưng chân vừa chạm đất, một cơn đau nhói liền từ dưới thân truyền đến. Cắn răng, miễn cưỡng vịn đầu giường đứng lên, nhưng một giây sau lại ngã về phía trước.

"......" Hốc mắt không tự chủ được đỏ lên, Ngụy Vô Tiện siết chặt nắm đấm, mạnh mẽ đánh về phía chân mình.

"Đi đi! Tại sao không thể đi! Tại sao không thể di chuyển!? "

Tại sao...

【"Vì đó là báo ứng của ngươi, Ngụy Vô Tiện. "】

【"Vì ngươi tàn sát cả gia môn, ngươi đáng bị như vậy, ngươi có tư cách gì mà không cam lòng khổ sở? "】

【"Đáng lẽ ngươi phải chết rồi. Vốn nên đi sám hối với sư tỷ của ngươi. "】

【"Nhưng ngươi nhìn ngươi đi, còn dám ở lại trần thế kéo dài hơi tàn. Ngươi còn sống trên đời ngày nào, những người xung quanh ngươi càng bất hạnh. Kẻ tiếp theo nào sẽ phải chết vì ngươi đây? Lam gia? Lam Vong Cơ? Mọi người trong thiên hạ đều được bồi táng cùng ngươi, ngươi có vui không? "】

Ảo giác nghiêm trọng lại bắt đầu, Ngụy Vô Tiện đầu đau như muốn nứt ra, cảm giác tội lỗi lại ập vào lòng.

Phải, tại sao ta vẫn còn sống? Vào ngày ở Loạn Táng Cương, rõ ràng đã thúc thủ chịu trói muốn đi gặp sư tỷ, vì sao vẫn tiếp tục sống đây? Nếu như không có Âm Hổ Phù, sẽ không bị Kim Quang Thiện bắt giữ, chính ta có thể lập tức đi chết.

Tại sao sau 4 năm, lại được tìm thấy bởi một người tốt như Lam Trạm? Người nọ từ trước đến nay luôn trọng đạo nghĩa, cũng từng là đồng môn, y khẳng định không cách nào nhìn ta chịu sự lăng trì.

Nhưng nếu lỡ y bị người đời truy vấn thì sao?

Ta phải làm gì đây?

"Ngụy Anh!" Một thanh âm vừa quen thuộc vừa băng lãnh, phá vỡ nội tâm của Ngụy Vô Tiện ngay lúc này.

Ngụy Vô Tiện giương mắt, chưa kịp nhìn thấy gì đã rơi ngay vào một cái ôm ấm áp.

"Ngụy Anh, đừng buồn nữa, ngươi sẽ ổn thôi, ta cam đoan." Lam Vong Cơ lần lượt vuốt ve gáy và sống lưng Ngụy Vô Tiện, giọng nói nghẹn ngào, "Nếu ngươi không thể đi lại, ta sẽ làm đôi chân của ngươi. Ngươi muốn đi đâu, làm gì, ta đều sẽ cõng ngươi, đưa ngươi đi. "

"Ngươi muốn săn đêm, thổi sáo cũng không thành vấn đề, có ta che chở, ngươi làm gì cũng được."

 Cắn răng không để nước mắt rơi xuống, Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng đẩy cái ôm không nên quyến luyến ra.

"Ta không sao, ta không buồn. Không cẩn thận ngã mà thôi. "

Lấy mu bàn tay xoa hai mắt, Ngụy Vô Tiện mới nhìn rõ Lam Vong Cơ trước mặt. Nhưng cũng chỉ lướt qua, hắn liền xấu hổ rũ mắt xuống, sau đó thoáng nhìn bạch y trước ngực đối phương bị máu bắn tung tóe.

Ngẩn người, hắn giơ hai tay lên, lúc này mới phát hiện ngón tay mình bị thương, đang quấn băng gạc. Gạc trắng bị nhuộm đỏ bởi máu, thậm chí còn không cầm lại được.Hắn hình như đã chết lặng với loại cảm giác đau đớn này, mới có thể cái gì cũng không cảm nhận được.

Chớp mắt ngơ ngác một chút, hắn dùng tay áo của mình để lau y phục cho Lam Vong Cơ, lại càng lau càng bẩn, "... Xin lỗi Lam Trạm, ngươi bị bẩn rồi. Cởi y phục ra đi, ta giặt cho ngươi, ta xin lỗi. "

"Không sao, ngươi đừng nhúc nhích." Lam Vong Cơ vội vàng nắm lấy tay hắn, mang hắn về giường.

"Lam Trạm, thực xin lỗi, lại gây thêm phiền phức cho ngươi."

Lam Vong Cơ nói: "Không phiền, ngươi đừng tự trách mình. "

Nhẹ nhàng cởi băng gạc, lộ ra mười ngón tay, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy mười đầu móng tay của mình đều bị rút đi.

Da thịt mưng mủ khó coi, rỉ ra máu đen.

Thật bẩn.

Ngụy Vô Tiện nhíu mày.

Một giây sau, một lòng bàn tay ấm áp phủ lên hai mắt Ngụy Vô Tiện, trước mắt nhất thời tối sầm, cái gì cũng không nhìn thấy.

"Đừng nhìn."

"Không sao đâu."

Run rẩy hít sâu một hơi, Ngụy Vô Tiện nghẹn ngào cười nói: "Ừm. "

"Sẽ ổn thôi."

Lừa người cũng là tự lừa dối chính mình.

Sẽ ổn thôi.

[ Vong Tiện ] Nỗi Đau Ly Biệt Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ