Chap 16

147 10 0
                                    

Ngơ ngác nhìn bầu trời xanh thẳm hồi lâu, Lam Vong Cơ xoay người đẩy cửa trở về phòng.

Ngụy Vô Tiện đã thanh tỉnh, không biết từ bao giờ, một thân mờ mịt nhìn về phía trước ngẩn ngơ, khiến cho Lam Vong Cơ đau lòng lại lo lắng.

"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ cẩn thận gọi, sợ dọa hắn hiện tại tinh thần đang yếu ớt.

Ngụy Vô Tiện chậm chạp quay đầu nhìn y, chớp chớp mắt, bỗng nhiên nhe răng cười, đặc biệt ngây thơ: "Cha, người về rồi! "

"......" Cố gắng tiêu hóa câu "Cha" mềm mại kia, Lam Vong Cơ trong lòng biết Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu thần trí mơ hồ. Có lẽ bởi vì trong lòng chịu đựng quá nhiều thống khổ, hắn đem linh hồn mình nhốt trong bóng tối, không nghe cũng không nhìn thấy gì, thay thế ký ức của từng giai đoạn khác nhau, dùng ý thức phân chia để tự bảo vệ mình.

Lam Vong Cơ cũng không khăng khăng nói cho Ngụy Vô Tiện biết mình không phải là cha hắn, mà chỉ nhẹ gật đầu, đi qua ôm hắn.

"Cha, cuối cùng cha cũng đã về..." Lúc này ký ức dừng lại ở khoảng sáu, bảy tuổi, Ngụy Vô Tiện rất ủy khuất nói: "A Anh chờ hai người rất lâu, a nương rõ ràng nói chỉ cần A Anh ngoan ngoãn trông nhà, thì sẽ cùng cha mang theo rất nhiều đồ ăn ngon trở về..."

Hai mắt phủ một tầng sương, hắn khổ sở nói: "Chỉ là A Anh vẫn luôn chờ, nhưng cũng không đợi được hai người. Cha, A Anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời, A Anh không cần đồ ăn ngon nữa, chỉ cần ngủ giữa cha và a nương là được rồi..."

"Thực xin lỗi." Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, ngữ khí lộ ra bi thương cùng tự trách: "... Đã để ngươi chờ quá lâu. "

Ngây ngốc cười một tiếng, Ngụy Vô Tiện nâng mặt Lam Vong Cơ, liền hôn lên hai má y một cái, "Không sao, a nương cùng cha bình an trở về là được rồi! "

Mím môi, Lam Vong Cơ có chút kinh ngạc cùng không quen. Ngạc nhiên thay, Ngụy Vô Tiện khi còn bé vậy mà lại cùng cha mẹ làm nũng như vậy, không quen chính là phần thân mật này.

Y yêu Ngụy Vô Tiện, và tất nhiên là có khao khát hắn. Nhưng không muốn vào lúc đối phương thần trí mơ màng nhận nhầm người, lại mặc cho hắn làm bậy, lợi dụng hắn.

Nghĩ đến đây, Lam Vong Cơ lại xét đến Ngụy Vô Tiện ỷ lại phụ mẫu mình như thế, vậy năm đó tiểu Ngụy Anh đã phải bất lực như thế nào khi vợ chồng Ngụy Trường Trạch đều cùng lúc qua đời? Có phải là một đứa nhỏ, ngơ ngác đứng trước cửa nhà, ngóng trông thân nhân vĩnh viễn cũng không đợi được, đáng thương khóc lớn gọi cha mẹ?

Cuối cùng đã phải rơi bao nhiêu nước mắt, mới buộc lòng chấp nhận sự thật tàn khốc rằng mình đã trở thành một cô nhi, phụ mẫu sẽ không trở về nữa, bất đắc dĩ phải lưu lạc? Ăn nhờ ở đậu, dưới nụ cười kia của hắn liệu có bao nhiêu là thật lòng? Hắn có thực sự hạnh phúc không?

Cho dù là ở một nơi như Loạn Táng Cương, hắn vẫn có thể mang theo Ôn Uyển đi khắp nơi chơi đùa, cười đến vô tư như một đứa trẻ. Tính cách như vậy, vừa là phúc cũng vừa là sự bất hạnh.

Hắn quá nghĩa khí và nhẫn nhịn. Vì vậy, sau một loạt biến cố, hắn cuối cùng cũng bộc phát, không thể chịu đựng được nữa. Những người như vậy, thường dễ bị đả kích đến suy sụp nhất bởi những thay đổi của thế sự.

Huống chi là Ngụy Vô Tiện.

Tận mắt chứng kiến gia môn gặp nạn, mất đi kim đan, lại trơ mắt nhìn sư tỷ chết trước mặt mình. Ngay cả những người Ôn gia, đạo nghĩa cuối cùng trong lòng hắn cũng không còn.

Sự bất công trên thế gian đã hoàn toàn đánh bại khát vọng trái tim hắn.

Cổ họng chua xót, Lam Vong Cơ bất đắc dĩ kìm nén, ôn nhu nói: "Có muốn ăn gì không? Ta đi làm cho ngươi. "

Do dự nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng nói: "A Anh muốn ăn kẹo hồ lô, nhưng phụ thân nói không thể ăn nhiều đồ ngọt. "

"Có thể." Lam Vong Cơ đưa tay sờ sờ mặt Ngụy Vô Tiện, nói: "Ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi. "

Cặp mắt đào hoa mở to, nhất thời sáng lên, "Thật ư?! "

Lam Vong Cơ: "Ừm. "

Nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ một lát, Ngụy Vô Tiện đột nhiên lại cảm thấy sợ.

"Sao vậy."

"Cha hôm nay rất lạ. Có phải phát hiện chuyện nương cùng con giấu người đi thị trấn mua năm viên kẹo không... nhưng thật ra con chỉ ăn một nửa thôi... những cái kia đều là a nương ăn hết, còn lại một cái nói là muốn để dành cho người! "Tiểu bằng hữu Ngụy Anh ủy khuất, hai má phồng lên như cá nóc.

Lam Vong Cơ: "......" Luôn biết rằng tính tình của Ngụy Vô Tiện giống ai.

"Trừ những thứ này, ngươi còn thích cái gì?" Lam Vong Cơ ôn nhu lại kiên nhẫn dỗ dành hắn.

"A..." Bẻ ngón tay của mình, Ngụy Vô Tiện cười nói: "Thích cha và a nương, thích Giang thúc thúc! Ừm... Ngu phu nhân... Mặc dù nàng không phải rất thích A Anh, nhưng nàng cũng không hại A Anh, A Anh cũng tôn kính nàng! Còn có Giang Trừng, sư tỷ, sư đệ, canh sườn củ sen... A! Và Lam Trạm! "

Lam Vong Cơ ngây ngẩn cả người.

Kí ức hiện tại của Ngụy Vô Tiện... hiện chỉ nhớ rõ những gì mà hắn muốn nhớ, đem tất cả những điều hắn cho là tốt đẹp đều nhét vào cuộc sống lúc sáu tuổi của mình.

Nhưng mà ta... ta khi còn bé còn chưa gặp qua hắn, sao có thể trở thành một hồi ức đẹp trong trí nhớ của hắn?

"Cha, con nói cha nghe này, Lam Trạm là bằng hữu của con! Chọc ghẹo hắn rất vui, rõ ràng tuổi không lớn, suốt ngày chưng ra mỗi một bộ mặt, giả làm một ông cụ non, luôn muốn giáo huấn con, nhưng hắn rõ ràng cũng rất thích con! Hehe... Lần sau con nhất định phải bắt hắn tới Vân Mộng, dẫn hắn đi hái sen, cùng ăn cùng ngủ với hắn. "

"Chỉ là lão bá đầm sen đánh người rất đau, tiểu cổ hủ hẳn là trong đời chưa từng bị đánh qua. Vì vậy, con sẽ bảo vệ hắn thật tốt, để hắn có ấn tượng tốt với con, sẽ chơi cùng con! "

Ngáp một cái, Ngụy Vô Tiện lại mệt mỏi. Hắn dựa lưng vào lòng Lam Vong Cơ, lẩm bẩm nói: "Phụ thân nói xem, Lam Trạm có thích con không? "

Trái tim co thắt đến đầu ngón tay run rẩy, Lam Vong Cơ ôm eo và bụng Ngụy Vô Tiện nói: "Có..."

"...... A Anh tốt như vậy, sao hắn lại không thích ngươi. "

"Hehe... Nếu vậy thì thật tốt." Tìm được một vị trí thoải mái, Ngụy Vô Tiện mỉm cười nhắm lại hai mắt, ngủ thiếp đi.

Nếu chỉ chậm thêm vài giây trước khi chìm vào giấc ngủ, hắn đã có thể cảm nhận được những giọt nước mắt của Lam Trạm, rơi đầy trên gương mặt mình.

[ Vong Tiện ] Nỗi Đau Ly Biệt Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ