Miễn cưỡng húp nửa chén cháo, gặm nửa con cá, Ngụy Vô Tiện đưa tay lấy chén thuốc, uống vào nước canh đen lạnh một hơi cạn sạch. Cảm giác chua xót của đầu lưỡi lan tràn đến cuống họng, Ngụy Vô Tiện hơi nhíu mày, cảm giác có chút tủi thân.
Dược sư của Vân Thâm Bất Tri Xứ là đầu bếp làm việc bán thời gian sao? Vì sao thuốc điều chế ra cùng với khẩu vị thức ăn trong nhà bếp đều đáng sợ đến như vậy——
Khuôn mặt đau khổ đến mức nhăn nhúm, Ngụy Vô Tiện dứt khoát ném chén thuốc, đi tới dưới gốc cây lớn bên cạnh lấy ra một vò rượu, mở nắp liền tu vào.
Tay phải ôm lấy cánh tay trái, Ngụy Vô Tiện dựa vào thân cây, ngẩng đầu nhìn trăng sáng. Lăn qua lăn lại cả buổi chiều, sắc trời sớm đã tối, trăng lưỡi liềm cong treo trên trời, trong trẻo mà mông lung.
Bỗng nhiên, có một vật thể không xác định từ trên bầu trời rơi xuống, cứ thế đáp trên lông mi dài của Ngụy Vô Tiện. Hắn chớp chớp mắt, cúi đầu uống một ngụm rượu, sau đó mới phát hiện là tuyết.
"...... Tuyết rơi. "
Thanh âm khàn khàn mà chậm chạp phiêu tán trong không trung.
Sống một mình, ăn một mình, ngủ một mình.
Những ngày không có người cùng bầu bạn, Ngụy Vô Tiện đã lâu không mở miệng nói chuyện.
Nếu không có chiêu quỷ hồn linh thể đi ra hỏi chuyện, hắn một ngày có thể nói ra không quá mười câu.
Lấy mu bàn tay lau đi rượu trên khóe miệng, Ngụy Vô Tiện ngước mắt nhìn chằm chằm mặt trăng.
Tính xem ngày, cũng sắp đến đêm giao thừa.
Ngụy Vô Tiện chợt nhớ tới đêm giao thừa đầu tiên năm đó ở Loạn Táng Cương.
Khi đó, tuy rằng cuộc sống nghèo khó, nhưng năm mới vẫn phải có hình thức một chút, cho nên Ôn Tình bọn họ dậy sớm, không phải nấu ăn thì là quét dọn nhà cửa, rất náo nhiệt.
Đêm giao thừa năm đó đặc biệt lạnh. Chăn đệm dày trên Loạn Táng Cương đều dành cho trẻ em và phụ nữ già yếu. A Uyển lúc ấy còn nhỏ, bởi vì người lớn đều bận rộn, không rảnh để ý tới, nó liền quấn chăn bông chạy khắp nơi. Thấy Ngụy Vô Tiện mặc đơn bạc, liền chạy đến bên cạnh hắn muốn chia sẻ tấm chăn nhỏ kia.
Sau đó Ngụy Vô Tiện không có cùng nhóc con kia chia chăn, mà giống như ôm một con thỏ, ôm A Uyển vào lòng, đem nó trở thành túi sưởi nhỏ biết đi.
Hắn mang theo A Uyển cùng chơi ném tuyết, nặn hình người. Một bên nghĩ, nếu một ngày nào đó có thể trở về Liên Hoa Ổ, phải chăng cũng có thể cùng chơi đùa với đứa cháu trai nhỏ chưa chào đời của mình như vậy.
Bữa cơm tất niên sau đó được chuẩn bị xong, Ôn Tình gọi một tiếng, đem hắn hoàn hồn lại. Lúc ấy hắn cười cười, nghĩ nghĩ, nhất định có cơ hội. Sau đó ôm A Uyển tụ lại với người Ôn gia.
Mặc dù bữa cơm tất niên này so với Liên Hoa Ổ, nguội lạnh hơn rất nhiều. Nhưng nhiều người tụ tập cùng một chỗ, người Ôn gia giản dị lại trung hậu, tiếng cười sảng khoái của Tứ thúc, nhân khí náo nhiệt ấm áp, không cần phô trương cũng có thể rất vui vẻ.
Ngụy Vô Tiện lúc ấy trong lòng đặc biệt ấm áp, đặc biệt ấm lòng.
Bàn ăn rất hạnh phúc, nhìn bằng hữu hắn bảo vệ mạnh khỏe, hắn cũng rất vui.
Lúc cùng Tứ thúc uống rượu, hắn cũng không khỏi nghĩ đến, tết năm nay không có mình, Giang Trừng cùng sư tỷ không biết có tịch mịch hay không. Lại nghĩ đến Lam Vong Cơ ở Cô Tô xa xôi, không biết nhà bọn họ ăn tết, không khí có phải vẫn nặng nề như trước không.
Sẽ bắn pháo hoa? Ăn sủi cảo đồng tiền?
Tên mặt lạnh kia khẳng định sẽ buồn chán.
Nếu có lần sau... nếu người nọ nguyện ý, vậy mình nhất định phải kéo hắn cùng nhau ăn tết ở Loạn Táng Cương.
Hai người còn có thể mang theo A Uyển cùng đi bắn pháo hoa.
Đương nhiên, hắn không có tiền, vẫn phải dựa vào Lam Trạm trả, ha ha.
Nghĩ đến đây, bầu trời cách đó không xa trên đỉnh núi Loạn Táng Cương liền bay lên một đoàn pháo hoa lớn rực rỡ. A Uyển nhìn thấy, vô cùng vui vẻ, vừa nhảy nhót trên ghế gỗ, vừa vỗ tay.
" Ninh thúc thúc, Tiện ca ca, có pháo hoa! "
Ngụy Vô Tiện cười uống một ngụm rượu, cũng đưa tay ôm lấy A Uyển, bế nó ngồi trên cổ mình, để cho nhóc con có thể xem pháo hoa rõ hơn một chút.
"Đẹp không ?" Ngụy Vô Tiện cười hỏi.
Thanh âm non nớt của A Uyển rất trong trẻo nói: "Đẹp! "
Suy nghĩ một chút, nhóc con kia lại hỏi: "Tiện ca ca, ca ca có tiền có thể nhìn thấy pháo hoa không? "
Đảo mắt, Ngụy Vô Tiện nói: "Hẳn là có. "
"Vậy chúng ta có thể tìm ca ca có tiền cùng nhau lên xem pháo hoa không?"
"Được." Ngụy Vô Tiện nâng lấy hai chân A Uyển, để cho nó ngồi vững hơn một chút, "Lần sau gặp phụ thân có tiền của đệ, nhớ quấn lấy hắn, để cho hắn mua pháo hoa cho đệ, chúng ta cùng nhau thả. "
Ngụy Vô Tiện mang theo ngữ khí trêu đùa, nhưng cũng thật tâm muốn cùng Lam Vong Cơ bắn một trận pháo hoa.
Dù sao y ở đáy lòng mình, vẫn là một tồn tại đặc biệt.
Hắn thực sự muốn kết bạn và đưa y đi chơi khắp nơi.
Ngụy Vô Tiện lúc ấy không ý thức được đây là loại tình cảm gì.
Pháo hoa rực rỡ chiếu sáng trong đôi đồng tử xinh đẹp, rõ ràng ngay trước mắt.
Ký ức dừng lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Vong Tiện ] Nỗi Đau Ly Biệt
FanfictionChỉ edit từ QT. Author: prettygoose Năm đó sau cuộc vây quét ở Loạn Táng Cương, Ngụy Vô Tiện trọng thương bị Kim Quang Thiện nhốt ở Kim Lân Đài, sau cùng bị hắn bức điên Bốn năm sau, Lam Vong Cơ gặp lại người trong lòng " đã mất " tại hội nghị t...