Chap 48

83 6 0
                                    

"Ra đây đi, đừng trốn nữa."

"......" Bụi cỏ cách đó không xa truyền đến vài tiếng động, bất quá nhiều lúc liền có tiếng bước chân trầm ổn truyền đến, cùng với giọng nói thanh lãnh quen thuộc: "... Ngụy Anh. "

"Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện mở môi, nhẹ giọng gọi ra hai chữ hắn ngày đêm nhung nhớ.Lam Trạm.

Lại chớp chớp mắt, đem tầng sương phủ bên trong rơi xuống , Ngụy Vô Tiện chậm rãi xoay người lại, đối diện với đôi mắt sáng màu kia.

Nơi đó ẩn chứa thâm tình, cùng nhớ nhung chua xót.

Nhếch khóe môi, Ngụy Vô Tiện đang muốn mở miệng bắt chuyện, lại nghe thấy Lam Vong Cơ trầm giọng nói: "Ngụy Anh, xin lỗi. "

"?" Ngụy Vô Tiện ngẩn người.

Cớ gì đột nhiên lại xin lỗi?

Không đợi Ngụy Vô Tiện dò hỏi, Lam Vong Cơ liền nói: "Trái với ý muốn của ngươi, vẫn luôn đi theo ngươi, xin lỗi. "

"Nhưng ngươi không có linh lực, ta..."

"Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện giơ tay cắt đứt lời tự trách của đối phương.

Đi về phía trước vài bước, Ngụy Vô Tiện lại lần nữa nhếch lên khóe môi, nhẹ giọng nói: "Ta không hề giận. "

"Ta rất vui khi ngươi đến thăm ta."

"Lam Trạm, thực xin lỗi." Ngụy Vô Tiện rũ mắt xuống, "Ta quá sợ hãi... sợ liên lụy ngươi, cũng sợ liên lụy Lam gia. Nhưng ta đi gần một năm, ngươi cũng âm thầm bầu bạn cùng ta gần một năm trời... điều này khác gì làm khổ ngươi. "

"Là ta tự cho mình đúng vì muốn tốt cho ngươi, lại làm tổn thương ngươi. Vì vậy, đừng xin lỗi, đó là lỗi của ta. "

"........."

Siết chặt nắm đấm lại buông ra, giống như cuối cùng lấy hết dũng khí, Ngụy Vô Tiện sau một hồi trầm mặc, lại tiến lên vài bước. Lần này, khoảng cách giữa hắn và Lam Vong Cơ cũng chỉ kém ba ngón tay.

Sau đó, hắn đứng yên. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên, đáy mắt mơ hồ ngấn lệ. Nhưng hắn vẫn như thời niên thiếu, tươi cười nhẹ giọng nói: "Kỳ thật... kỳ thật, ta đã luôn rất nhớ ngươi. Lam Trạm... của ta..."

Bốn chữ cuối, như thể nói với Lam Vong Cơ, lại như đang khắc trong tận xương tủy nỉ non với chính mình.

Phải, sao có thể không nhớ chứ?

Yêu nhất là ngươi , yêu nhất là cái tên này.

Từ lần đầu tiên gặp gỡ trên mái nhà thời niên thiếu, đến tất cả những chuyện sau đó ...

Tình cảm này từ lâu sớm đã trở thành bản năng. Là khắc sâu ở trong xương cốt, không thể xóa nhòa.

Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, Ngụy Vô Tiện rơi vào vòng tay đàn hương quen thuộc. Nụ hôn che trời lấp đất đè xuống.

Hắn có thể nhận thấy thân thể ôm mình đang run rẩy.

Cũng tựa hồ có thể cảm ứng được, đối phương cùng mình đều đang đặc biệt kích động.

Thật biết ơn cái ôm trong khoảnh khắc này.

Ngụy Vô Tiện khi còn bé đã xem qua nhiều tiểu thuyết đến mức có thể sánh ngang với lượng Tàng Thư Các của Lam gia.

Trước kia nhìn thấy những nam nữ si tình kia yêu nhau mà không được, lại xa cách lâu ngày gặp lại, hắn không cách nào cảm nhận được loại tâm tình này.

Mỗi ngày hắn chỉ đối mặt với phu thê Giang gia không ngừng ầm ĩ.

Tình yêu là gì?

Nhưng vào giờ khắc này, hắn đều cảm nhận được rồi.

Yêu là không cầu hồi báo, lặng lẽ đợi chờ.

Yêu là đợi cho đến khi gặp lại, có thể nói một câu bên tai người, cảm ơn ngươi đã yêu ta, cảm ơn ngươi vẫn luôn ở đây.

Cũng cảm ơn ngươi đã cứu rỗi ta.

[ Vong Tiện ] Nỗi Đau Ly Biệt Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ