Cuối cùng, Lam Khải Nhân không nói thêm gì nữa.
Ông đem Ngụy Vô Tiện đưa về Tĩnh Thất, cũng không có vào nhìn Lam Vong Cơ liền xoay người rời đi.
Một tay bưng khay gỗ, Ngụy Vô Tiện đưa tay muốn đẩy cửa, nhưng cửa lại được mở ra từ bên trong.
"...... Ngụy Anh. "Giọng Lam Vong Cơ mang theo chút thở dốc cùng khàn đặc.
"Lam Trạm."
"Ta không đi, ngươi đừng lo."
"Ta ra ngoài lấy thuốc cho ngươi." Ngụy Vô Tiện bổ sung.
Rũ mắt xuống, Lam Vong Cơ đưa tay tiếp nhận khay, nói: "Bên ngoài lạnh, mau vào đi. "
Ngụy Vô Tiện gật đầu, nhu thuận đi theo vào.
Sau khi đi vào, Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ chỉ mặc trên người ba lớp, không khỏi có chút tức giận. Biết lạnh còn không khoác thêm áo vào, ngốc sao?
Nhưng nhớ đến lúc bản thân buông bỏ mọi thứ , Lam Vong Cơ đại khái cũng đã từng mang tâm tình như vậy, Ngụy Vô Tiện một bụng lửa lại không có cách nào phát ra.
Nghiêm mặt, hắn từ trên bình phong lấy một cái chăn lớn, gắt gao bọc ở trên người Lam Vong Cơ, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh y, nói: "Ăn cháo đi. Làm ấm dạ dày rồi uống thuốc. "
Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện vài lần, có chút áy náy muốn đưa tay chạm nhẹ vào môi dưới của hắn bị mình cắn rách, nhưng lại bị né tránh.
"Làm gì."
Mím môi, Lam Vong Cơ thu tay lại, nói: "Ngụy Anh, xin lỗi. "
Lại xin lỗi.
Từ tối hôm qua tích góp đến hôm nay lửa giận từ đâu rốt cục bộc phát, Ngụy Vô Tiện cười lạnh một tiếng, quay mặt đi, nói: "Không cần. Coi như là thù lao ngươi chăm sóc ta. "
Thân thể Lam Vong Cơ nhất thời cứng đờ.
Cúi đầu nhìn sàn nhà hồi lâu, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên che mặt mình lại, có chút chán nản cúi gầm người xuống.
...... Ta làm sao có thể trút giận lên người Lam Vong Cơ chứ.
Phải, hắn thừa nhận rằng hắn tức giận với Lam Vong Cơ.
Giận y giấu giếm chuyện giới tiên, giận y rõ ràng không làm sai chuyện gì nhưng luôn luôn xin lỗi.
Nhưng Ngụy Vô Tiện càng hiểu rõ, người hắn muốn trách là bản thân mình.
Mình mới là thủ phạm, hại Lam Vong Cơ trở thành người như vậy.
Có tư cách gì nổi nóng...
Nhắm mắt lại mở ra, Ngụy Vô Tiện xoay người nhìn Lam Vong Cơ, thấp giọng nói: "Lam Trạm xin lỗi. Ta không phải cố ý hung dữ với ngươi, ngươi không nên xin lỗi ta..."
"Ngươi vừa rồi ngủ mơ nên mới hồ đồ mới như vậy. Nhưng cũng là ta ngầm đồng ý, nếu không ngay cả một sợi lông tơ của ta, ngươi cũng sẽ không chạm vào. Ta không đau, ngươi không nên tự trách mình, ta cũng sẽ không tức giận với ngươi. "
"Lần trước ta cũng phi lễ qua ngươi, chúng ta huề nhau có được không?"
Bưng chén cháo lên, Ngụy Vô Tiện sợ Lam Vong Cơ không ăn, vì thế lại nhẹ giọng dỗ dành: "Ăn một chút đi, ta không quậy nữa, ngươi phải nhanh chóng khỏe lại. "
Lam Vong Cơ tự nhiên lại không nỡ khiến Ngụy Vô Tiện lại giận, huống chi đối phương chỉ là lo lắng cho mình. Cuối cùng nhận lấy chén cháo, im lặng uống.
Uống cháo xong lại muốn uống thuốc, Ngụy Vô Tiện nhìn chén nước canh đen nhánh kia nhíu mày. Hắn chỉ ngửi qua thôi là có thể biết được đắng đến thế nào, cho nên mới từ trong phòng bếp lấy mấy viên mứt.
Đợi Lam Vong Cơ uống nước canh một hơi cạn sạch, hắn nhấc một viên lên, cũng không chào mời gì liền nhét vào miệng người ta.
"Cho ngươi đồ ngọt, như vậy sẽ không đắng." Ngụy Vô Tiện mỉm cười.
"Muốn nữa không?"
Lam Vong Cơ ngậm viên mứt kia, vẻ mặt sững sờ. Y vốn định nói mình không sợ đắng, nhưng nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đối tốt với mình như vậy, y lại nuốt lời trở về.
"Ừm."
Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện liền cho y thêm một viên nữa.
Điểm tâm xong, thuốc cũng đã uống, Ngụy Vô Tiện đỡ Lam Vong Cơ trở lại giường nằm, mới nói: "Lam Trạm, thúc phụ ngươi vừa rồi có tới. "
"Thúc phụ có nói gì không?" Lam Vong Cơ hỏi.
"Để cho ngươi nghỉ ngơi thật tốt." Ngụy Vô Tiện đem chăn bông dày đắp chặt lên thân Lam Vong Cơ, lại lấy tay dò xét nhiệt độ cơ thể của y.
"Rốt cục cũng bớt rồi..." Thở phào nhẹ nhõm, Ngụy Vô Tiện khẽ cười nói: "Thật vất vả mới hạ sốt, ngươi mau nghỉ ngơi đi. "
Nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện vài giây, Lam Vong Cơ nhắm hai mắt.
Nhưng y tựa hồ ngủ không yên, một đôi tay bất an túm lấy chăn bông trắng. Không lâu sau, nửa mở đôi mắt sáng màu kia. Xác nhận Ngụy Vô Tiện vẫn còn ở bên, mới lại thiếp đi.
Thật là ngốc.
Cặp mắt hoa đào cất giấu ôn nhu, Ngụy Vô Tiện rón rén cởi giày ra. Trèo lên giường, nằm bên ngoài, hắn chui vào trong chăn ôm lấy Lam Vong Cơ.
Hai tròng mắt màu lưu ly nhạt lại mở ra, hiển nhiên có chút kinh ngạc.
Không nói thêm gì, Ngụy Vô Tiện ôm Lam Vong Cơ vào trong lòng, để y tựa vào ngực mình. Cằm chống lên đầu đối phương, hắn nhẹ giọng nói: "Lam Trạm ngoan, mau ngủ đi. "
"Ngươi không cần sợ, ngủ xong tỉnh lại ta sẽ luôn ở đây."
Trước kia đều là ngươi bảo vệ ta, lần này đổi lại ta canh chừng ngươi.
Mặc dù ta không biết có thể ở lại bên cạnh ngươi bao lâu, nhưng sẽ tận tâm mang lại sự ấm áp cho ngươi.
Ngươi phải khỏe lại.
Và...
Thật ra Ngụy Anh của ngươi cũng rất thích ngươi.
Lam Trạm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Vong Tiện ] Nỗi Đau Ly Biệt
FanfictionChỉ edit từ QT. Author: prettygoose Năm đó sau cuộc vây quét ở Loạn Táng Cương, Ngụy Vô Tiện trọng thương bị Kim Quang Thiện nhốt ở Kim Lân Đài, sau cùng bị hắn bức điên Bốn năm sau, Lam Vong Cơ gặp lại người trong lòng " đã mất " tại hội nghị t...