Chap 23

141 11 8
                                    

Đợi thời tiết không còn quá lạnh, thậm chí là sau khi mặt trời ló dạng, Lam Vong Cơ thỉnh thoảng sẽ dẫn Ngụy Vô Tiện ra sau núi phơi nắng, hít thở không khí trong lành.

Xương đầu gối mặc dù gãy vụn, nhưng nếu đã chữa thương qua thì cần phải học đi lại. Lam Vong Cơ mỗi một ngày đều dành nửa canh giờ cùng Ngụy Vô Tiện tập đi. Khi thời tiết tốt thì tập ở phía sau núi, thời tiết lạnh sẽ ở trong Tĩnh Thất.

Có bổ hồn đăng, thời gian thanh tỉnh của hắn cũng dài hơn, nhưng lại thường xuyên đau đầu.

Buổi trưa, Ngụy Vô Tiện đi trên bãi cỏ hơn nửa canh giờ, liền chống đỡ không nổi ngã ngồi trên mặt đất. Tình huống như vậy đã sớm quen, hắn thở hổn hển vài hơi, không có cảm giác thất bại gì, chỉ cười nói: "Hôm nay ta đi được nhiều hơn hôm qua vài giây, đúng không? "

Lam Vong Cơ gật đầu, dùng khăn lau mồ hôi cho hắn: "Làm tốt lắm. "

Ngụy Vô Tiện mỉm cười, dùng ống tay áo tùy tiện lau mồ hôi, liền nằm ngửa trên bãi cỏ.

"Lam Trạm, nếu ngươi bận việc gì có thể đi làm trước, ta ở đây chờ A Uyển tan học."

Lam Vong Cơ do dự nhìn hắn.

"Đừng lo lắng, ta không sao đâu. Bây giờ ta đã có thể đi được một chút. "

Thoáng nhìn sắc trời, Lam Vong Cơ gật đầu nói: "Chạng vạng tới sau núi, ta mang ngươi cùng A Uyển đi dùng cơm. "

Ngụy Vô Tiện gật đầu cười, nhìn theo bóng người rời đi.

Đám người đi rồi, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngủ thiếp đi. Có mấy con thỏ nhỏ, to gan một chút thấy hắn không nhúc nhích, liền thăm dò dựa vào, dán bên cạnh hắn.

Lam Vong Cơ mang một cái chăn dày quay lại, vừa vặn trông thấy một cảnh tượng vô cùng đáng yêu và ấm áp. Y đi tới, thật cẩn thận đắp chăn lên người Ngụy Vô Tiện, lại nhẹ nhàng rời đi, sợ quấy nhiễu giấc ngủ của hắn.

Không biết qua bao lâu, khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, Lam Nguyện đã cùng bằng hữu Lam Cảnh Nghi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cùng nghịch thỏ bên cạnh.

"Ah..." Nhíu mày, Ngụy Vô Tiện cố gắng chống đỡ thân thể một cách mệt mỏi.

Lam Nguyện thấy thế, vội vàng buông con thỏ nhỏ xuống đỡ hắn, "Ngụy tiền bối, ta đỡ người. "

Sửa lại mấy lần Lam Nguyện muốn gọi Tiện ca ca, nhưng tiểu tử kia được truyền thụ gia huấn Lam gia suốt bốn năm, trong lúc nhất thời không thể thay đổi được xưng hô thân mật như vậy, Ngụy Vô Tiện cũng để y tùy ý "A Uyển? "

"Các ngươi tới đây khi nào? Sao không gọi ta dậy? "

"Vừa mới tới không lâu." Lam Nguyện mỉm cười ấm áp.

Sau khi ngồi dậy, chăn trên người trượt xuống, Ngụy Vô Tiện lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của nó.

"A..." Đưa tay cầm lấy chăn, Ngụy Vô Tiện mờ mịt hỏi: "A Uyển, đây là ngươi đắp cho ta sao? "

Lam Nguyện lắc đầu: "Không phải. "

Lam Cảnh Nghi nói: "Cũng không phải ta! "

Ngụy Vô Tiện: "......"

Ngón tay cái xoa nhẹ lên những họa tiết mây cuốn thuê trên tấm chăn trắng kia, Ngụy Vô Tiện rũ mắt, mím môi không nói gì.

Lam Trạm.....

Đè lại huyệt thái dương đột nhiên nhói lên, Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng nở nụ cười. Hắn xoa xoa khuôn mặt non nớt của Lam Nguyện và Lam Cảnh Nghi, nói: "Hôm nay các ngươi học được cái gì? Có nghe lời hay không? "

Chưa đợi Lam Nguyện trả lời, Lam Cảnh Nghi liền đau khổ chen vào: "Tiền bối ta nói người hay, hôm nay chúng ta cả ngày đều học thuộc lòng gia huấn, nghe Huyền môn sử ký! Mẹ ơi, siêu nhàm chán, suýt nữa đã ngủ thiếp đi. "

-- Phốc phốc.

Ngụy Vô Tiện bị chọc cười.

Hai củ cải này tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ vừa vào học không lâu, ra ngoài săn đêm là tuyệt đối không thể. Lam gia lại nhiều cổ hủ như vậy, suốt ngày nói những chuyện vô bổ, phỏng chừng bọn chúng còn khổ dài dài.

Nhớ tới những ngày trước kia ở Vân Thâm cầu học, Ngụy Vô Tiện đột nhiên cảm thấy kỳ thật cũng rất thú vị.

Con người sẽ luôn luôn không thể kiềm chế mà nghĩ về khoảng thời gian không thể nào quay lại ấy.

"Ngụy tiền bối! Ngụy tiền bối! "

Phục hồi tinh thần, Ngụy Vô Tiện ngước mắt nhìn hai tiểu tử kia, "Ừm? "

Ánh mắt Lam Cảnh Nghi sáng ngời, cất giọng ngây thơ nói: "Ngụy tiền bối, lần trước người nói khi xưa cũng từng học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ có đúng không? Cùng Hàm Quang Quân là đồng môn? Người nói cho bọn ta nghe thêm về những điều thú vị trước đây đi! "

"Chuyện thú vị ...." Khóe miệng Ngụy Vô Tiện tràn ra một nụ cười: "Trước kia ta có rất nhiều chuyện thú vị. "Không chỉ riêng ta, còn có chuyện xấu hổ của Hàm Quang Quân nhà ngươi!

"Vậy người nói cho bọn ta biết một chút đi." Lam Cảnh Nghi di chuyển đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện ngồi, vẻ mặt hưng phấn.

Trong khoảng thời gian này sau khi quen biết Ngụy tiền bối, Lam Cảnh Nghi cảm thấy như thể đã tìm thấy ánh sáng trong những ngày đau khổ của mình. Cũng không có lý do nào khác, bởi vì Ngụy Vô Tiện ở trước mặt bọn nhỏ, luôn đem phiền não thu lại, mặt tươi cười nghênh đón chúng, còn làm không ít loại bùa thú vị để bọn chúng chơi cùng.

Tỷ như, định trụ thỏ con chú, hoặc biến thanh chú.

Nhãi ranh Lam Cảnh Nghi có mấy lần giả giọng nói của mình thành Lam Khải Nhân đi trêu chọc bạn cùng lớp, nói bọn họ không cần phải vào học buổi sáng, kết quả cả tập thể đều bị phạt.

Nhưng mặc dù vậy, bọn chúng vẫn rất thích chơi với Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện cười há miệng muốn nhắc tới chuyện cũ, lại bỗng nhiên im bặt, đầu óc đau nhức.

Vốn định gắng gượng, không muốn dọa mấy đứa nhỏ, nhưng lần này đau đớn so với mấy lần trước còn hung mãnh hơn, trước mắt Ngụy Vô Tiện một mảnh bạch quang, hai lỗ tai ù đến nghiêm trọng. Thân thể nghiêng về phía trước, hắn mạnh mẽ phun ra một ngụm máu đen, ngã sang một bên.

"Ngụy tiền bối!"

" Tiện ca ca ——!"



[ Vong Tiện ] Nỗi Đau Ly Biệt Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ