Chương 37: Ám Sát (2)

205 24 16
                                    

Gió nhẹ thổi qua, khiến cát và lá cây bay đầy trời.

Con ngươi Thiên Mị có chút nheo lại"Sao các ngươi lại muốn giết ta?"

Yến Tuân cũng cẩn thận quan sát gương mặt Thiên Mị sau đó nhếch môi nụ cười có chút tà ác nói "Nhận tiền người thì nên làm việc"

"Ồ... nếu đã vậy thì chúng ta cũng đừng phí lời thêm nữa, này các ngươi mau làm cho xong đi, rồi hoàn thành công việc."Thiên Mị cong mày. Nàng không định tìm rắc rối, nhưng bọn họ tới là muốn giết chết nàng.

Những thuộc hạ còn lại của Yến Tuân không tự chủ được lùi về phía sau.

"Chạy đi, các ngươi không phải đối thủ của nàng"Yến Tuân cười một tiếng rồi quát lên, đám hắc y nhân đó như được đặc xá, quay người chạy thẳng, để lại đống thi thể dưới đất.

"...."Này không phải chứ??? các ngươi là sát thủ đấy, chạy cái gì mà chạy, quay lại tiếp tục giết ta đi.

Khi đám người đó bỏ chạy, Thiên Mị giật giật khoé miệng xong cũng bắt đầu hành động. Yến Tuân trấn tĩnh quay đầu lại, phi thân chạy về một hướng khác. Đến khi hoàn toàn không nhìn thấy đám hắc y nhân đó nữa, hắn mới dừng lại, rút ra một đôi song  đao ở hông xuống, giẫm lên cành cây, tung người bay lên.

Thiên Mị có chút kinh ngạc, không ngờ nữ nhân này không quá hai mươi tuổi lại đạt tới cấp bậc Võ Linh bậc 1, xem ra cũng là một thiên tài đây.

Quẳng suy nghĩ ra khỏi đầu, Thiên Mị lập tức tung ra một chưởng, linh lực xuyên thẳng vào người Yến Tuân

Yến Tuân cả kinh xoay người né ra

"Đùng đoàng..."

Dưới sức mạnh của linh lực cây đại thụ phía sau lưng Yến Tuân không thể chống đỡ nổi, bị đánh vỡ vụn, đổ rạp xuống dưới đất như thiên nữ tung hoa.

Yến Tuân trầm mặt nhìn, nếu lúc nãy hắn không tránh kịp chắc chắn sẽ bị linh lực kinh người này quét phải, bị thương nghiêm trọng là điều hiển nhiên

Tuy hắn không nhìn ra được lúc nàng khua chủy thủ linh lực của nàng đã ở cấp bậc nào, nhưng khi linh lực quét tới làm cây đại thụ chia năm xẻ bảy, hắn đã cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng đáng sợ.

Đó là một thứ sức mạnh khiến mọi người cảm thấy rợn tóc gáy từ tận đáy lòng.

Rốt cuộc nàng ta đã đạt tới bậc gì? ngay cả hắn là Võ linh cũng không nhìn ra được thực lực của nàng.
Thiên Mị nhảy sang cái cây bên cạnh, đưa đôi mắt hổ phách như chứa ý cười nhìn Yến Tuân đang ở trên cây đại thụ đối diện "Ngươi cũng không tồi a"

"Ngươi cũng vậy"Yến Tuân hai tròng mắt tà mị nhìn Thiên Mị trả lời.

Thanh âm hai người như có như không mang theo ý cười, ánh mắt chạm nhau giữa không trung. Nếu không phải trong không khí còn thoang thoảng mùi máu tươi, người không biết, còn tưởng rằng hai người bọn họ là đôi tình nhân chia lìa đã lâu, thật vất vả mới gặp mặt, đang liếc mắt đưa tình, trút xuống nỗi nhớ thương trong lòng chứ.

Ánh mắt Thiên Mị chợt dừng lại trước ngực Yến Tuân, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch, xoay chủy thủ một cái, đồng thời tăng tốc, như pháo đạn bắn về phía hắn vạch một đường trước ngực hắn ta.

Chiến Thần Nàng Chớ Trốn [NP]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ