Chương 51: Là nàng cứu ta?

201 22 0
                                    

Từ lúc hộ tống Thiên Mị về tới Thiên gia, Đằng Nhất vẫn luôn đứng ở ngoài cửa viện Minh Nguyệt Các, cảnh giác đánh giá mọi nơi, đối với thực lực đại võ sư bậc 7 của hắn mà nói, hơi gió thổi cỏ lay một tí là hắn sẽ phát hiện ngay, nhưng mà....lấy năng lực của Thiên Mị, muốn tránh Đằng Nhất cũng không phải là việc gì khó khăn.

Gần giờ ngọ, Thiên Mị thay một thân y phục đơn giản, đem giường lớn ngụy trang thành bộ dạng có người đang ngủ, cẩn thận quan sát, sau khi xác nhận không có sơ hở nào, bảo Tinh Nhi không cho phép ai vào phòng, nàng, Thiên Mị liền thả người nhảy ra ngoài, bóng dáng yểu điệu nháy mắt đã ra bên ngoài.

Sau khi cẩn thận rời khỏi Minh Nguyệt Các, Thiên Mị quan sát mọi nơi thấy không có người, mới điểm thân mình, rất nhanh bay về một hướng.

Đừng hỏi vì sao nàng phải lén lén lút lút đi như vậy, nàng vừa nhận được thư của Yến Tuân, hắn bảo là Minh Hàn đã muốn chịu không nổi, theo hứa hẹn với Yến Tuân nàng hiện tại nên tới thăm Minh Hàn, nhưng là bây giờ nàng không thể quang minh chính đại đi, đối với tất cả mọi người nàng là một nữ tử đã lập gia thất, không thể đi gặp riêng nam tử khác, hơn nữa nếu mà nàng trực tiếp đi cửa chính, Đằng Nhất nhất định sẽ liền theo.

Căn cứ vào tin tức Tinh Nhi dò la được, vừa ra khỏi cổng Tây Thành, liền đi theo hướng bắc ba mươi dặm liền đến Huyết Linh Các, Thiên Mị thân pháp cực nhanh hướng về phía bắc mà đi, những binh lính gác cổng thành chỉ thấy một cơn gió soạt qua người, hoàn toàn không biết có một người vừa đi qua người bọn họ.

Đi được khoảng một chén trà Thiên Mị liền thả chậm tốc độ lại, cũng ngay sau đó một trận kình phong thổi từ  phía sau tới, Phượng mâu Thiên Mị híp lại: Chẳng lẽ ta lại bị người tới ám sát......

Không kịp suy nghĩ cái gì khác, Thiên Mị dồn linh lực vào lòng bàn tay, đột nhiên tung chưởng đánh hướng người đang đi đến, nhưng không dùng hết sức, chỉ dùng một phần linh lực muốn đem một chưởng vừa đủ đánh gục người nọ.

Ai ngờ, người tới có chút bản sự, cả kinh trong chốc lát liền lắc mình tránh khỏi công kích của Thiên Mị, bàn tay to nhanh chóng bắt được cổ tay Thiên Mị, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:"Là ta !"

Mùi long tiên hương nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, dung nhan anh tuấn tuyệt luân, đôi mắt thâm thúy, sắc bén, lạnh như băng, hơi thở cường thế, vương giả không ai bắt chước được, không phải Sở thái tử, Sở Thiên Phàm thì là ai.

"Sở thái tử, ngươi tại sao lại ở đây?" Thiên Mị không dấu vết rút cánh tay về, trong lòng nghi hoặc khó hiểu, Sở Thiên Phàm theo sau nàng làm cái gì ??

Xúc cảm nơi tiếp xúc giữa hai bàn tay biến mất, đáy mắt thâm thúy của Sở Thiên Phàm chợt lóe một tia mất mát rồi biến mất, mâu quang hơi lóe, thờ ơ trả lời:"Bản thái tử đi giải sầu, trùng hợp đi ngang qua đây......"

Thiên Mị "...."

Nơi này giáp ranh Tây thành, khoảng cách đến dịch quán hoàng cung hơn mười dặm, người này đi giải sầu cũng quá xa đi. Biết Sở Thiên Phàm đang nói dối, Thiên Mị cũng không thèm chấp

Ngươi nói giải sầu, vậy giải sầu đi, chỉ cần ngươi không theo dõi ta, ngươi đi khắp Tứ quốc giải sầu cũng không liên quan đến ta......

Chiến Thần Nàng Chớ Trốn [NP]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ