#73. Xin hãy nói lời tạm biệt với hạnh phúc của Người đi, làm ơn...

327 25 0
                                    

Ánh mắt lạnh như sóng biển từ xa nhìn vào Irene, nó không cảm nhận được thế nào là tình thân cả. Cha mẹ của nó cũng là tự tưởng tượng mà ra, cha mẹ của nó là ai? Liệu có từng tồn tại hay không?

Nhưng mà nhiệm vụ của nó là mang lại hào quang cho tộc nhân ngư, chỉ cần giết chết vị nữ hoàng ngàn năm có một của Huyết tộc đang đứng trước mặt nó, vậy thì coi như nó đã thành công rồi.

"Nhìn xem. Thật cao thượng làm sao, một người mẹ lại đi hi sinh mạng sống vì con gái của mình. Bà ta còn chẳng biết cô con gái ấy có sức mạnh của vạn vật. Thật đáng tiếc, Nữ hoàng ạ."

Irene ngước mắt lên nhìn Nhân ngư trước mặt, đúng là thiên địch vẫn mãi mãi là thiên địch, bây giờ cô chỉ muốn giết cái con cá tanh hôi này mà thôi!

"Nhân ngư, ngươi mãi mãi sẽ không bao giờ đánh thắng được Huyết tộc! Những kẻ thua cuộc chênh vênh trước sức mạnh vĩ đại của nhà Winterwarm, đó là sai lầm của ngươi."

Bầu trời đột nhiên thay đổi, những đám mây trắng xoá bắt đầu đổ những bông tuyết xuống mặc dù hiện tại vẫn chưa vào mùa đông. Dưới mặt đất, những khối băng khổng lồ xé toạc mặt đất mà vươn mình thật cao. Phá tan đi những con phố yên tĩnh, trở thành một vườn tuyết băng giá khổng lồ.

Draco và Leo bỗng chốc lại bị nhốt sau những khối băng vĩnh cửu chứa sức mạnh cường đại, bọn họ tìm cách thoát ra nhưng tuyết bên ngoài rơi mỗi lúc lại càng dày đặc, nó như một tấm màn trắng xoá che khuất đi mọi tầm nhìn.

"Irene!" Draco lớn tiếng gọi, nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại. Nhưng một lúc sau bọn họ lại nghe thấy tiếng nói vang lên từ không trung.

"Đừng ra ngoài, cả hai sẽ bình an."

"Chị!" Draco muốn thoát ra, Irene ở ngoài kia một mình chiến đấu với Nhân ngư, bọn họ lại được bảo vệ và chôn chân ở đây. Draco không muốn, cậu ta không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó thêm một lần nào nữa, cái cảm giác mà bản thân chỉ là một kẻ vô dụng đứng nhìn từng người ngã xuống.

Ở bên ngoài, trông Irene có vẻ đã lạnh lẽo hơn, đôi mắt đỏ ấy thực sự không còn chút lưu tình nào như lúc trước. Bây giờ đây, cô cần phải cứu những người bị giam giữ trên kia, mà ả nhân ngư này chính là mấu chốt.

Sức mạnh của nữ hoàng Huyết tộc 'Tuyết', sớm muộn gì cũng phải dùng đến...

Nhân ngư đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Phải! Là sự thật, sức mạnh của Huyết tộc đang đứng trước mặt nó thực sự rất cường đại. Nó đã ỷ lại vào sức mạnh của viên đá kia, ỷ lại việc bản thân đã bắt nhốt toàn bộ người trên thế giới này kể cả những người mà Irene quan tâm. Nó quên mất, người này là một vị nữ hoàng 'Tuyết' trăm năm có một, không phải một trò đùa!

Một làn nước mang đầy tính tự vệ được phóng về phía Irene, bàn tay trắng nâng lên và ngón tay khẽ chạm vào dòng nước ấy, tất cả đã trở thành băng chỉ trong một nốt nhạc. Càng sợ hãi, ả nhân ngư lại càng sử dụng hết toàn bộ sức mạnh của mình mà tấn công Irene, nhưng tiếc thay đều bị cô chặn lại.

"Trước khi động đến mẹ ta ngươi nên biết điều này con cá thúi, ta là Nữ hoàng, là Huyết tộc nắm giữ sức mạnh có thể bẻ gãy thời gian và không gian. Ngay cả tổ tiên của ngươi cũng đã bị gia tộc ta đánh cho tan nát, thì lý nào một hậu duệ yếu kém như ngươi lại dám ôm mộng phục thù?"

[HP-Twilight] SnowNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ