#48. Nghĩ nhiều rồi

807 79 7
                                    

Mới đó mà một khoảng thời gian dài đã trôi qua rồi, Irene đã ở lại Voltera được hai tháng, chính là những chuỗi ngày chán nản kéo dài, Felix và Alec vẫn rất đều đặn đến đây thách đấu.

Bỗng một ngày nọ, Irene không thèm nói chuyện với Caius nữa, chính vị trưởng lão nào đó cũng không biết là vì sao. Từng ngày nhìn cô trò chuyện vui vẻ với những thủ hộ khác mà trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, vì thế đã trút giận lên các thủ hộ đã từng nói chuyện với Irene.

Caius cố gắng không tỏ ra quan tâm nhưng rõ ràng hắn không thể chối được rằng mấy ngày này hắn luôn thầm quan sát Irene. Cứ mỗi lần hắn nhìn thấy cô đang trò chuyện vui vẻ với một thủ hộ nào đó, hắn sẽ tức giận.

Irene hôm nay ở lại trong vườn thượng uyển mà không có ý định bước vào thành chính. Bây giờ khá là yên tĩnh, nghe nói là ba trưởng lão và mấy thủ hộ đã đi đâu đó mất rồi, ở lại tòa thành cũng chỉ còn vài ma cà rồng không tham gia chiến đấu và khách- chính là cô đây.

Tại thành Voltera này, ngoài đọc sách thì cũng chẳng còn gì để làm, cảm giác chẳng khác nào trở về những năm tháng thời Âu cổ. Irene dạo dạo quanh vườn thượng uyển, trang trí lại căn nhà nhỏ của mình, từ một nơi sắp bỏ hoang, nó đã biến thành một nơi tuyệt đẹp.

"Cô là Irene à?"

Vốn đang tự chuẩn bị cho mình một đóa hoa, Irene lại nghe thấy tiếng gọi mình từ đằng sau. Cô quay lại nhìn xem người đến là ai, khá bất ngờ khi nhìn thấy đó là Jane.

Một trong những ma cà rồng chủ lực chiến đấu lại có mặt ở đây, Irene tự hỏi không biết lí do là gì.

"Phải, là tôi. Có chuyện gì sao?"

Jane bước lại gần, tuy là ma cà rồng nhưng vẫn không thể che dấu được nét trẻ con trên khuôn mặt trắng bệch đó.

"Tôi chỉ muốn biết, cô gái trưởng lão Caius chọn ở lại rốt cuộc là có gì khác biệt."

Đối diện với ma cà rồng nhỏ tuổi nhất nhà Volturi, Irene cũng không có cảm giác gì quá bất ngờ. Nhưng mà khó mà không có ấn tượng với ma cà rồng với khả năng riêng rất đặc biệt.

"Thật đáng tiếc, làm quý cô thất vọng rồi, tôi chỉ là một người bình thường mà thôi-"

"Ta không tin." Jane ngắt lời "Nếu như ngươi quả thật là người bình thường, vậy hai người đi cùng ngươi tại sao lại là phù thủy?"

Irene biết Jane đang nói đến Harry và Draco, cô không bối rối, vẫn vô cùng bình tĩnh như ban đầu.

"Vậy thì sao? Quý cô đây muốn làm gì?"

Jane không nhiều lời, ngay lập tức dùng năng lực của mình mà chứng thực lời Irene nói. Rất ít con người có thể chống lại năng lực của cô ấy.

"Đau đớn."

Cứ tưởng thứ khả năng đặc biệt này của mình sẽ khiến Irene đau đớn nhưng thật không may mắn là chưa sử dụng được bao lâu thì Jane đã phải dừng lại, nhìn thấy Irene chẳng hề hấn ở trước mắt, đủ hiểu là năng của Jane hoàn toàn không ảnh hưởng đến Irene.

"Ta đoán không sai, ngươi không phải là người thường."

"Không, ta chính là người thường, chỉ là có một ít năng lực đặc biệt giống ma cà rồng các ngươi." Irene cười, một nụ cười thâm sâu, sau đó lặp lại lời Jane đã nói "Đau đớn."

[HP-Twilight] SnowNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ