Vương Nhất Bác lo lắng Tiêu Chiến không địch lại nổi, đưa Lý Đình lên xe xong, liền vội vàng quay lại, thấy Hajimu Iyoshi trên tay cầm súng, vội vàng lấy một khẩu súng từ trên người một tên côn đồ nằm gần đó.
Sự việc đã bại lộ, vẻ ôn nhã bình thường Hajimu trưng ra đã sớm bị quẳng đi, nghiêm mặt dữ tợn quát: “Giao ngũ viên ra đây, bằng không tôi lập tức giết cậu ta!”
“Buông anh ấy ra!” Vương Nhất Bác giơ súng lục chậm rãi tới gần, “Buông súng, tôi sẽ không truy cứu chuyện ông bắt cóc.”
Tay Hajimu hơi run lên, vội vàng lôi kéo Tiêu Chiến lùi về phía sau, hét lớn: “Đừng cho là tôi đang nói đùa, anh nếu không giao ngũ viên, tôi sẽ lập tức nổ súng. Tôi đã từng giết người một lần, giết thêm một người cũng không sao, anh ngẫm lại đi, rốt cuộc là thứ đó quan trọng, hay là tính mệnh tình nhân anh quan trọng!”
“Này. . . . . .”
Tiêu Chiến thanh thanh giọng, chen vào nói, “Chúng ta hiện tại không phải đang diễn phim cảnh sát và tội phạm đâu, có thể nói ngắn gọn, từng bước đúng chỗ hay không?”
“Đương nhiên có thể.”
Lời vừa nói xong, súng lục Vương Nhất Bác đã bay tới, đập vào giữa trán Hajimu Iyoshi, làm ông ta ngã về phía sau, sau đó cậu xông lên đè ông ta lại.
Tiêu Chiến vọt đến một bên, tức giận nói: “Tôi lần đầu mới biết súng còn có thể sử dụng như phi tiêu đấy!”
“Súng không có ống giảm thanh, anh chắc cũng không muốn dẫn cảnh sát tới đây chứ!”
“Vậy cũng không thể lấy mạng của tôi ra đùa giỡn được, cậu không thấy ông ta dùng súng đặt ngay trên đầu tôi sao?”
Anh không sợ viên đạn là một chuyện, nhưng không được coi trọng lại là chuyện khác, chiêu tài miêu nhìn thấy có người muốn giết anh, còn có thể nhàn hạ thoải mái chơi trò phi tiêu, rõ ràng là không đem mạng của anh để ở trong lòng mà.
“Ông ta ngay cả lên nòng còn chưa làm, anh làm sao có thể có việc gì được?”
Yulia: rồi cậu sẽ hối hận thôi Di Bủa à 😏
Vương Nhất Bác túm Hajimu Iyoshi kéo lên, nhìn ông ta mắt lộ ra vẻ châm biếm, “Ông cho tới bây giờ chưa từng động đến súng lục đúng không?”
Trán bị đập vào hiện lên vết thâm, Hajimu đau đến ôm đầu không ngừng hít sâu, không có khí lực mà trả lời.
“Ông đã bình phục lại sau khi bị bệnh nặng, tại sao còn muốn ngũ viên? Nó ngoại trừ việc có thể làm cho tử linh sống lại, chẳng lẽ còn có công dụng làm cho người ta trường sinh bất lão sao?”
“Anh, anh đang nói cái gì? Tôi không rõ. . . . . .”
Vương Nhất Bác đem Hajimu Iyoshi kéo ra hành lang, thản nhiên nói: “Có lẽ cảnh sát sẽ làm ông hiểu ra, bắt cóc vơ vét tài sản, tàng trữ súng ống, cũng đủ để tuổi già của ông trải qua ở trong ngục giam.”
“Tôi nói! Tôi nói!”
Vừa nghe nói bị giao cho cảnh sát, Hajimu Iyoshi sợ tới mức chân nhuyễn, vội vàng kêu lên: “Bệnh của tôi đúng là đã được trị tốt, nhưng mà thân thể lại xuất hiện tình trạng khác. Tiên sinh nói thần chú trên ngũ viên có thể làm tôi khỏe hẳn, tôi không có biện pháp, đành phải. . . . . .”
“Tình trạng khác?”
Hajimu Iyoshi run rẩy đưa tay kéo ống tay áo lên, cánh tay ông ta đều nổi màu tím đen.
“Toàn thân tôi đều là loại màu sắc này, tim đập càng ngày càng chậm, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng lạnh. Tôi rất sợ, tôi muốn sống như một người bình thường, không muốn biến thành quái vật. . . . . .”
Tiêu Chiến nhún nhún vai, “Làn da đen một chút là quái vật, vậy thì những người Châu Phi không cần sống sao?”
“Không phải. Cậu xem, trán của tôi bị đập rách, nhưng không có máu chảy ra, tôi đã thử qua, cho dù miệng vết thương có sâu thế nào, cũng không đổ máu. Tiên sinh nói chỉ có thần chú trên ngũ viên mới có thể làm cho tôi chân chính biến trở lại thành người bình thường, cầu xin hai người đưa nó cho tôi đi, thứ đó đối với các ngươi mà nói một chút tác dụng cũng không có. . . . . .”
“Cái người ông gọi tiên sinh là ai?”
“Tamagoshi, ông ấy nói ông ấy tên là Tamagoshi. . . . . .”
“Vậy ông tại sao lại giết người?”
Hajimu Iyoshi ngập ngừng không dám nói, bị Tiêu Chiến đạp một cước, lập tức thất thanh kêu đau: “Tôi không biết, là tiên sinh bảo tôi giết. . . . . .”
“Meo!”
Xa xa đột nhiên vang lên tiếng mèo kêu sắc nhọn cắt ngang lời Hajimu Iyoshi, Tiêu Chiến kêu to: “Là Tiểu Bạch!”
Nghe thanh âm là từ phía sau tòa nhà truyền đến, Vương Nhất Bác vội hỏi: “Lý Đình còn ở trên xe, mau đi xem một chút.”
Tiêu Chiến một mạch chạy vội tới phía sau tòa nhà, chỉ thấy Hoắc Ly đứng yên ở dưới một thân cây, dưới chân bị một luồng ánh sáng màu vàng vây quanh, nhìn thấy anh, lập tức vẫy vẫy kêu to: “Đại ca mau cứu em, người này. . . . . . Không, con quỷ này muốn hại người, mau bắt lấy nó!”
“Meo!” Tiểu Bạch cũng cùng chung mối thù kêu một tiếng.
Lý Đình té xỉu ở bên cạnh xe, đứng trước mặt cô có một người, nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Chiến liền xoay người lại.
Người đàn ông đó dáng người thon dài, một thân áo đen, tóc dài màu bạch kim buông xõa tới bên hông, bay bay theo gió. Khuôn mặt vốn nên tính là tuấn tú, đáng tiếc trên trán có một vết sẹo dài phá hủy sự hài hòa của khuôn mặt, đôi mắt màu đen như phát sáng, mang theo khí tức cao quý nhưng cũng lộ ra vẻ âm trầm giống như dã thú.
Tiêu Chiến nhìn lướt qua vòng sáng màu vàng bao vây quanh tiểu hồ ly, đánh tay một cái, vòng sáng theo tiếng vang biến mất, sau đó cậu bắt đầu hoạt động khớp xương hai tay.
Tinh thông vây linh thuật (thuật bao vây) của Mao Sơn, có lẽ dấu chân xuất hiện ở phòng giám định chính là do hắn lưu lại, con quỷ này không đơn giản, mình phải toàn lực ứng phó mới được.
“Ngươi là quỷ ở đâu? Đây là. . . . . . Tiểu ly miêu nhà ta nuôi, ngươi dám bao vây nó, ta sẽ cho ngươi biết tay, bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn mặc đồ cổ trang, ngươi cho là ngươi đang diễn kịch à?”
Vì luống cuống, “hồ ly” trong tiếng nhật nói như thế nào không thể nhớ nổi, Tiêu Chiến tùy tiện nói là ly miêu, Tiểu Bạch thật sự nghe không nổi nữa, lảo đảo té ngã trên đất, rên rỉ: “Cậu làm ơn vẫn nói tiếng trung là được rồi!”
Nam nhân mắt lộ ra vẻ châm biếm, ngạo nghễ nhìn Tiêu Chiến, “Nguyên lai là một tiểu đạo sĩ kém tiến bộ, đem ngũ viên ‘thật’ giao ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Biết nói tiếng Trung?
Tiêu Chiến buông tâm, tông giọng lập tức đề cao vài phần, cao thấp đánh giá người đàn ông đó, “Nhìn ngươi cũng là du hồn đã chết mấy trăm năm, còn có thể ở lại nhân gian, sử dụng được một ít đạo thuật, lại có pháp lệnh của gia tộc Tamagoshi, nhất định là do nhà bọn họ gọi về đúng không? Nhật Bản các ngươi thường gọi là gì nhỉ? Thị vệ thần?”
“Thức thần!” Tiểu Bạch cùng Hoắc Ly đồng thời sửa lại.
Tiêu Chiến trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái, “Có cái gì khác nhau? Dù sao đều là nô tài.”
Ánh mắt người đàn ông trở nên sắc lạnh, quát: “Đem ngũ viên thật giao ra đây, nó không nên thuộc về các ngươi!”
Hắn không phủ nhận, như vậy chứng minh mình đoán đúng, thức thần gia tộc Tamagoshi lại biết dùng đạo thuật Mao Sơn, Tiêu Chiến cảm thấy bất ngờ, cười lạnh nói: “Nếu ta không đưa thì sao?”
Sắc mặt người đó trầm xuống, vung tay áo, Lý Đình đang nằm trên mặt đất lập tức bay đứng lên, Tiêu Chiến tay vội vàng kháp chỉ quyết, một lá bùa bay vút ra, quát: “Dừng tay!”
Người đó liền bắn ngón tay, ánh sáng lướt qua, đem bùa đốt thành tro.
Bùa dễ dàng bị đối phương hóa giải, Tiêu Chiến không dám khinh thường, ngón cái đè lên ngón giữa, hai tay vẽ vòng tròn đảo ngược, thiết lập thiên la địa võng, ai ngờ khẩu quyết chưa kịp nói ra, chỉ thấy đối phương cũng lập ra song bí quyết, nghiễm nhiên là bùa chú thần lôi điện của đạo gia, trong miệng lẩm bẩm, nhất thời vài tia sấm sét bổ tới.
“Đem ngũ viên giao ra đây!”
Cũng may Tiêu Chiến lủi mau, sấm sét không đánh vào được người anh. Bất quá anh trốn cũng vô cùng chật vật, lần đầu tróc quỷ bị quỷ dẫn sét đánh, tức giận làm cổ tay anh rung lên, Tác Hồn Ti bay ra, song long gào thét bay lên trời, hai luồng sáng bạc nhô lên cao bay về phía người đàn ông, trong miệng niệm thần điện Lôi Hành chú, một tiếng sấm phản ngược trở về.
Người đàn ông nâng tay tựa hồ nghĩ muốn tiếp chiêu, lại đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn về phía trước, sấm sét kia nháy mắt liền đánh đến trước ngực hắn, hất hắn văng ra ngoài.
Ngoài ý muốn đắc thủ, Tiêu Chiến có chút ngạc nhiên. Theo bản năng quay đầu nhìn, thấy phía sau không có gì, ngoại trừ chiêu tài miêu vừa mới chạy tới.
“Cẩn thận!”
Lý Đình thân thể bởi vì linh lực của người đàn ông vẫn treo lơ lững ở giữa không trung, hắn trọng thương ngã xuống đất, lập tức cô cũng từ trên không trung ngã xuống, Tiêu Chiến cách quá xa, không kịp cứu, mắt thấy cô ngả xuống. Bỗng nhiên bên cạnh một thân ảnh yểu điệu phóng qua, hai ngón tay giơ ra lướt lướt, tựa hồ như giữa không trung có một bàn tay vô hình đở lấy Lý Đình, chậm rãi đưa cô đặt trên mặt đất.
“Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi hơi luống cuống, đã quên mất khẩu quyết cứu người.”
Bị Vương Nhất Bác giận giữ trừng mắt, Tiêu Chiến vội vàng cười giải thích, đạo thuật của cậu vốn là dùng để hàng yêu tróc quỷ, cứu người cũng không lành nghề.
“Ôi, mỹ nữ!”
Thấy người xuất hiện chính là một cô gái cao gầy mảnh khảnh xinh đẹp, Hoắc Ly nhịn không được thốt lên lời tán thưởng, lập tức mu bàn tay bị mèo hung hăng cào cho một phát.
“Không xong, lại để cho hắn chạy mất!”
Thấy người đàn ông đã biến mất ở không trung, cô gái dậm chân một cái, rất không cam lòng nói.
“Tiểu thư, cô là. . . . . .”
Có mỹ nữ xuất hiện, Tiêu Chiến lập tức tiến lên đến gần, đáng tiếc cô gái đó liền đem ánh mắt đặt ở trên người Vương Nhất Bác, mỉm cười nói: “Vương tiên sinh, tôi rốt cục nhìn thấy người thật của anh, anh bình thường so với lúc ngủ trông còn đẹp hơn.”
Người thật? Ngủ?
Đôi mắt màu lam của Tiêu Chiến linh quang chợt lóe, tiến lên bất động thanh sắc che ở giữa Vương Nhất Bác và cô gái, cười hì hì hỏi: “Nghe ý tứ của cô, giống như biết thân thể cậu ấy ở đâu thì phải.”
“Đương nhiên biết, hai ngày này đều là tôi chăm sóc mà.”
Cô gái cười vươn tay về phía Vương Nhất Bác, “Xin chào, tôi tên là Jinguji Sakurai, anh có thể gọi tôi là Sakurai, hai ngày trước ông nội tôi có gặp anh một lần, ông ấy có cảnh báo anh không nên xen vào việc của người khác, nhưng mà anh lại không nghe, kết quả là thân thể của chính mình đánh mất cũng không biết, tôi vẫn luôn cố đi tìm anh, không ngờ lại trùng hợp gặp nhau ở đây.”
“Hóa ra là tiểu thư Sakurai, xin chào.”
Nơi này tựa hồ không có việc của anh.
Bị phớt lờ, Tiêu Chiến thức thời thối lui sang một bên, bảo Hoắc Ly hỗ trợ đỡ Lý Đình lên trên xe, hỏi: “Bọn em sao lại theo tới đây hả? Đúng là càng ngày càng không nghe lời !”
Hoắc Ly nhìn Tiểu Bạch liếc mắt một cái, không nói, Tiêu Chiến lập tức xách cổ Tiểu Bạch, bắt nó ném mạnh vào trong xe.
“Em phải hiểu rõ ràng tình trạng của mình đi, Tiểu Bạch là sủng vật của em, không phải chủ nhân của em! Nếu không nghe lời, anh lập tức sẽ quẳng nó ra đường!”
Hoắc Ly sợ tới mức liên tục gật đầu, cũng ngoan ngoãn lên xe ngồi. Bị nhéo đau, Tiểu Bạch ngao ngao một tiếng, nhảy đến trên đùi Hoắc Ly, tức giận đi qua đi lại dậm dậm chân.
“Thì ra anh tên là Tiêu Chiến.”
Nghe xong Vương Nhất Bác giới thiệu, Sakurai cười chào hỏi Tiêu Chiến: “Thật là lợi hại, ngay cả thức thần của gia tộc Tamagoshi mà cũng bị anh đánh bại. Có điều hắn rất hung hãn, không lấy được thứ hắn muốn, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua, mời mọi người đến về nhà tôi một chuyến, để hồn phách của Vương tiên sinh trở về vị trí cũ, sau đó cùng nhau thương lượng xem làm thế nào để đối phó với hắn ta.”
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, rồi hỏi Sakurai, “Cô trùng hợp như vậy tới đây, không phải cũng là vì ngũ viên chứ? Nói thực ra, trên tay chúng ta căn bản không có đồng tiền xu đó, ngay cả như vậy, các người còn đuổi theo trả lại thân thể chủ tịch nhà tôi nữa không?”
“Mấy người không có?” Sakurai sửng sốt, lập tức cười rộ lên, “Chuyện có liên quan đến ngũ viên mà nói thì rất dài, bên trong rất nhiều nội tình tôi cũng không biết rõ cho lắm, không bằng chờ đến khi gặp ông nội của tôi rồi để ông ấy nói cho mọi người nghe. Về phần thân thể của Niếp tiên sinh, chúng tôi đương nhiên sẽ trả lại, gia tộc Jinguji chúng tôi là thầy bói nổi tiếng chứ không phải là đạo tặc.”
Vương Nhất Bác gật đầu đồng ý, hẹn ngày mai sẽ đến ghé thăm, Lý Đình bị hoảng sợ, cần trở về nghỉ ngơi, hơn nữa muộn như vậy rồi mà còn tới thì cũng thực thất lễ, Sakurai không miễn cưỡng nhưng vẫn nói hồn phách tách rời thực thể không phải hiện tượng tốt, bảo cậu đừng để kéo dài lâu.
Đang nói chuyện, đột nhiên một tiếng vang nhỏ truyền đến, Vương Nhất Bác biến sắc, vội vàng xoay người chạy về phía tòa nhà.
Hajimu Iyoshi nghiêng người ngã xuống chỗ cầu thang đi lên ở lầu một, trong tay nắm khẩu súng vừa rồi dùng để uy hiếp Tiêu Chiến, họng súng chỉa vào chỗ trái tim, ngón tay đặt ở cò súng, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, trên ngực quả nhiên không có máu chảy ra.
Tiêu Chiến tiến lên sờ sờ động mạch cổ của ông ta, lắc đầu, “Đã chết, xem ra cho dù không đổ máu, cũng vẫn có thể biến thành người chết.”
Sakurai tức giận kêu lên: “Nhất định là người nhà Tamagoshi làm, bọn họ từ trước đến nay luôn coi mạng người như cỏ rác!”
“Nhưng mà nhìn qua hình như là tự sát.”
“Cũng có thể là ngụy trang thành tự sát.” Vương Nhất Bác đăm chiêu nói.
Vừa rồi khi cậu kéo Hajimu Iyoshi xuống lầu, ông ta kêu ầm lên là đau đầu, đi không nổi, cậu liền cột Hajimu Iyoshi vào tay vịn cầu thang ở lầu một. Dùng dây giày trói người theo thủ pháp mà trước kia cậu học được từ sư phụ ở đạo trường, không ngờ là Hajimu Iyoshi sau khi giãy ra lại nổ súng tự sát, đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng bị giết.
Hai người từ biệt Sakurai rồi lái xe quay về khách sạn, trên đường đi Tiêu Chiến tức giận hỏi: “Cậu tại sao lại không nhận lời Sakurai đêm nay sẽ tới nhà cô ta? Con quỷ của gia tộc Tamagoshi có chút đạo hạnh, nếu thân thể của cậu bị hủy rồi, tôi xem cậu sẽ làm thế nào bây giờ!”
“Kì quái, mọi người đều không có đồng tiền xu kia vậy nó rốt cuộc đã đi đâu?”
“Này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu có nghe hay không hả!?”
Vương Nhất Bác thản nhiên nhìn Tiêu Chiến liếc mắt một cái, “Tôi đang nghe, bất quá tôi tin rằng Jinguji ato có năng lực bảo quản tốt thân thể giúp tôi, Tamagoshi Hiroyoshi vội vàng đi khắp nơi tìm tiền xu, nào có tâm tư để ý tới cơ thể của tôi nữa!”
Tiêu Chiến sờ sờ cằm, “Nói cũng đúng nha, vừa rồi con quỷ kia còn uy hiếp tôi đưa ngũ viên thật ra, nghe khẩu khí của hắn, không giống như là giả bộ, ai đau. . . . . .”
Xe dừng gấp, Tiêu Chiến đầu như bị giật mạnh, va vào ghế ngồi phía trước, đau đến không thở nổi, Tiểu Bạch vui sướng khi người gặp họa nói: “Bài học này là nói cho chúng ta biết, ngồi xe nhất định không được quên thắt dây an toàn.”
Không thèm phản bác, Tiêu Chiến hướng về phía Vương Nhất Bác rống lớn: “Chủ tịch cậu làm cái gì vậy? Tại sao lại đột nhiên phanh thế.”
“Xin lỗi, tôi thất thần một chút .”
Sau khi quay về khách sạn, Lý Đình tỉnh lại, cảm xúc coi như ổn định, kể lại cho Vương Nhất Bác là Hajimu Iyoshi nói cậu xảy ra chuyện nên cô mới hoang mang rối loạn chạy tới gặp mặt. Di động đặt ở trong túi xách, điện báo Vương Nhất Bác gọi đến cô không có nghe thấy, sau gọi lại mà không được, cho nên mới dễ tin lời Hajimu.
Lý Đình sau khi nói xong, lại hỏi về Hajimu Iyoshi, Vương Nhất Bác nói cho có lệ hai câu liền chuyển đề tài, còn dặn dò cô lập tức về nước, Tiêu Chiến bảo người của khách sạn đặt vé dùm, thực may mắn, chuyến máy bay sớm nhất vào ngày mai có vé trống.
Sau khi Lý Đình đi nghỉ ngơi, Tiêu Chiến mở máy tính ra muốn điều tra những tư liệu có liên quan đến Tamagoshi Hiroyoshi, tìm kiếm nửa ngày không đạt được kết quả gì, anh tức giận giựt giựt tóc, “Người này đúng là cẩn thận, đem hành tung của mình giấu thật kin kẽ, xem ra kỹ thuật hacker của tôi cần phải nâng cao.”
Vương Nhất Bác uống cà phê, cân nhắc nói: “Anh không cảm thấy kỳ quái sao? Tamagoshi Hiroyoshi nếu chăm chăm tìm kiếm thần chú phục sinh thì ngay từ đầu cần gì phải tự sát?”
“Chủ tịch, cùng một vấn đề mà hỏi hơn hai lần, là dấu hiệu chứng minh cậu chưa già mà đã lẩn, có điều lần này tôi có thể nói cho cậu đáp án tôi mới nghĩ đến – trốn nợ. Công ty kinh doanh không tốt, thiếu nợ, anh ta lấy tiền ở đâu ra? Chết rồi là có thể xong hết mọi chuyện, sau đó để cho Hajimu đến ở nhà anh ta, thay anh ta trông coi nhà ở miễn phí, lại lợi dụng tử linh và thức thần đi khắp nơi hành hung làm việc xấu, tính toán chu toàn. . . . . . Chủ tịch, tôi đã chuẩn bị nước xong rồi, có muốn cùng nhau ngâm nước tắm không?”
Cà phê ở trong miệng Vương Nhất Bác thiếu chút nữa là bị phun ra, hơn nữa ngày mới buồn bực nói: “Không cần, anh một mình chậm rãi hưởng thụ đi.”
Hồn phách hình như là không cần thiết phải tắm rửa thì phải? Mà cho dù có tất yếu, cậu cũng tuyệt đối không tắm chung với tiểu thần côn!
Yulia: rồi Vương tổng sẽ hối hận ))
Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác đưa Lý Đình ra sân bay, chờ cô ngồi lên máy bay rồi mới kêu xe taxi đi đến nhà của Jinguji Mashato. Nhà của ông ta rất dễ tìm, Vương Nhất Bác chỉ nói cái tên, lái xe liền lộ ra vẻ mặt sùng bái.
“Là Jinguji tiên sinh à, mọi người có hẹn trước không thế? Không hẹn trước thì rất khó gặp ông ấy.”
Vương Nhất Bác lật xem báo chí chuyên dùng phục vụ hành khách trên xe, thuận miệng hỏi: “Ông ấy nổi tiếng như vậy sao?”
“Đó là đương nhiên, ngay cả đại trụ trì của chùa Phổ Nguyện cũng thường xuyên ghé thăm chỗ ông ấy mà, hiện tại ông ta chính là thầy bói lợi hại nhất của Nhật Bản chúng tôi.”
“Chùa Phổ Nguyện?”
“Đúng vậy, chính là một tòa miếu thờ ở gần nhà của tiên sinh, nơi đó thần phật rất linh nghiệm, mọi người nếu có thời gian, nhất định nên tới đó cầu nguyện. . . . . .”
Lái xe nói rất nhiều, dọc theo đường đi nói không ngừng nghỉ, Vương Nhất Bác nghe anh ta kể dong dài, thuận tiện xem qua báo chí một lần, không có tin tức về Hajimu Iyoshi, không biết là do tiểu bang phái kia sợ gặp rắc rối, trộm giấu diếm thi thể ông ta, hay là cảnh sát lo lắng xác chết không có máu sẽ làm dân chúng hoảng sợ, cố ý phong tỏa tin tức.
Tiêu Chiến không nói sai, Hajimu Iyoshi là tự sát, nhưng rất có có thể là người của gia tộc Tamagoshi khống chế ý chí của ông ta, buộc ông ta phải tự sát, chính là trước khi chết ông ta cười rất kỳ quái, ông ta lúc ấy đến tột cùng nhìn thấy gì mà có thể lộ ra nụ cười khoái trá như vậy?
Đi vào trước cửa nhà Jinguji, Vương Nhất Bác còn chưa ấn chuông cửa thì cửa đã mở, Sakurai đứng ở cửa, cười nhìn bọn họ.
“Mọi người cuối cùng cũng đến, ông nội đang chờ mọi người.”
Cô dẫn mọi người đi vào một căn phòng lát Tatami ở giữa sàn nhà, Jinguji Mashato mặc kimono, ngồi xếp bằng ở trên một đệm cói, trên bàn hương trà lượn lờ, tựa hồ là vừa mới pha xong.
“Lão tiên sinh không phải là đã sớm tính ra thời gian chúng tôi tới, cố ý pha trà ngon đợi chúng tôi chứ?” Tiêu Chiến nghiền ngẫm hỏi.
“Đó là đương nhiên, khả năng bói toán của ông nội chính là thiên hạ vô song, nói nếu là khách quý tới chơi, tự nhiên phải pha trà thượng đẳng, đây là loại trà Shizuoka tốt nhất, mời thưởng thức.”
Sakurai quỳ xuống, đem chén trà lần lượt dọn ra, thay mọi người pha trà, ngay cả phần của Tiểu Bạch cũng được chuẩn bị, còn rất cẩn thận thả ống hút ở trong chén.
Vương Nhất Bác nói cảm ơn, ngồi xếp bằng xuống, Jinguji Mashato mỉm cười nhìn cậu, “Người trẻ tuổi, không nghe lời tôi khuyên mà biến thành bộ dạng thế này, biết vậy chẳng làm đúng không? Ngày đó tôi cố ý thôi miên cậu, hy vọng có thể giúp cậu tránh đi một kiếp, không ngờ tai nạn vẫn là không thể tránh khỏi, may là tôi đúng lúc mang thân thể của cậu đi, nếu không bị Tamagoshi Hiroyoshi hủy diệt, đến lúc đó cậu biến thành du hồn dã quỷ, chỉ sợ ngay cả vị bằng hữu là thiên sư này cũng không tài cán giúp nổi đâu.”
Tiêu Chiến nhấp mộng ngụm trà rồi reo lên: “Trên cơ bản, chỉ cần có tiền, chuyện tôi không thể làm cho tới bây giờ còn chưa từng có. . . . . .”
Vừa mới dứt lời, đã bị tay Vương Nhất Bác thúc một cái, dùng ánh mắt ý bảo anh phải cư xử có chừng mực.
“Lão tiên sinh, ngày đó nói chuyện có nhiều lời đã mạo phạm, xin thứ lỗi, chúng tôi hôm nay đến ngoại trừ việc nhập hồn còn muốn tìm hiểu về bí mật được che giấu đằng sau đồng tiền xu ngũ viên kia, tôi nghĩ tiên sinh nhất định biết.”
Jinguji Mashato nhấp ngụm trà, chậm rãi vuốt cằm: “Biết, có điều đáng tiếc là đến bây giờ vẫn là không có đầu mối đồng tiền xu đó đã đi đâu.”
Vương Nhất Bác cười cười: “Kỳ thật tôi phỏng đoán nếu tất cả mọi người đều không có lấy được đồng tiền xu kia thì nhất định vẫn còn ở tại chỗ cảnh sát.”
“Nếu là như vậy, tôi hẳn là đã tính ra được. Vương tiên sinh, cậu thực sự không có đồng tiền xu kia?”
“Đồng tiền xu đó với tôi mà nói nửa điểm tác dụng cũng không có, nếu tôi có, nhất định lập tức đưa ra tránh khỏi rước rắc rối vào thân.”
Jinguji Mashato lông mi hoa râm nhíu lên, Sakurai vội nói: “Ông nội, nói không chừng là những người ở sở cảnh sát dùng thủ đoạn gì đó giấu nó đi, ông để cháu đi hỏi một chút xem sao.”
Jinguji Mashato gật gật đầu, “Đi xem cũng tốt, nói không chừng là chúng ta bỏ qua điểm nào đó.”
Sakurai khom người lui ra sau, Jinguji Mashato cười với Vương Nhất Bác cười nói: “Trà đã thưởng thức rồi, cũng nên để hồn phách của cậu quay trở về vị trí cũ, mời theo tôi.”
Mọi người theo ông ta đi vào một gian phòng làm việc, ở giữa căn phòng là chiếc giường lớn, thân thể Vương Nhất Bác được đặt ở trên đó, Tiêu Chiến chạy tới ở trên người cậu xoa xoa bóp bóp nửa ngày, chậc lưỡi nói: “Một chút vết thương cũng không có, đúng là phi thường khỏe mạnh mà.”
Anh lúc đầu nghe Vương Nhất Bác nói bị xe chạy như bay đâm văng ra xa mấy mét, đoán rằng Vương Nhất Bác ít nhất cũng sẽ gãy mấy cái xương sườn, không nghĩ tới thân thể cậu ta hoàn hảo không tổn hại gì, thân thủ xoa bóp, cơ thể mạnh mẽ hữu lực, tuyệt đối mĩ hình.
Nhìn thấy thân thể của mình trước mặt mọi người bị sờ tới sờ lui, Vương Nhất Bác có cảm giác bị phi lễ, bước lên phía trước đẩy tay Tiêu Chiến ra, thấp giọng quát: “Sờ đủ chưa, mau làm cho tôi trở về như cũ!”
“Tuân mệnh!”
Không dám trì hoãn, Tiêu Chiến đem lòng bàn tay đặt tại giữa lưng Vương Nhất Bác, lẩm nhẩm niệm thần chú quy hồn, bao quanh lấy hồn phách cậu, nói: “Nguyên thần quy vị!”
Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, chờ đến khi tỉnh táo lại, phát hiện mình đã nằm thẳng ở trên giường, Jinguji Mashato nói: “Mời đi theo tôi, tôi sẽ kể cho mọi người nghe chuyện về gia tộc Tamagoshi và gia tộc Kikukazama.”
Mọi người trở lại phòng khách, người hầu một lần nữa bưng trà thơm lên, Jinguji Mashato bật TV, chuyển tới kênh tin tức, bên trong đang phát tin thông báo buổi tối có nguyệt thực toàn phần.
“Chúng ta chỉ có thời gian là một ngày, nếu đêm nay trước khi xảy ra nguyệt thực toàn phần Tamagoshi Hiroyoshi mà chiếm được đồng tiền xu kia thì hắn có thể lợi dụng bùa chú trên đó mở ra cánh cửa địa ngục âm ty, làm cho mình sống lại.”
Vương Nhất Bác hỏi: “Tôi nghe nói Tamagoshi là do công ty kinh doanh không tốt mà tự sát, chẳng lẽ không đúng sự thật?”
“Hắn là tự sát, nhưng không phải vì công ty kinh doanh không tốt, mà là thân mắc bệnh nan y, cho nên chỉ có thể chết rồi sau đó hồi sinh. Gia tộc Tamagoshi và gia tộc Kikukazama tổ tông từng là quan hệ thông gia, thuật chiêu hồn của con gái nhà Tamagoshi nghe nói thiên hạ vô song, sự tồn tại của cô ta đối với gia tộc Tamagoshi rất quan trọng, cho nên sau khi cô ta bệnh nặng qua đời, hai đại gia tộc bọn họ cùng đi tìm kiếm thần chú có thể làm tử linh sống lại, sau khi bọn họ tìm được rồi, hai đại gia tộc mỗi bên giữ một phần, Tamagoshi Hiroyoshi chỉ có một nửa, không đủ để sống lại, cho nên hắn tìm Anna, muốn cô ta bán nửa còn lại cho hắn.”
Xem ra Hajimu Iyoshi có thể sống tiếp là bởi vì dùng một nửa phù chú, đáng tiếc không được đầy đủ, cho nên mới biến thành bộ dáng như cái xác không hồn.
Tiêu Chiến vội hỏi: “Chính là Anna lại không đồng ý phải không?”
“Đương nhiên là không, thuật phục sinh là thuật nghịch thiên, Tamakoshi Hiroyoshi lại có mục đích không tốt, cho nên Anna trốn tránh sự truy tìm của hắn, cũng cầu cứu tôi, đáng tiếc vẫn là chậm một bước, cô ta bị tử linh mà Tamagoshi khống chế giết chết, có điều thần chú phục sinh lại được cô chuyển qua đồng tiền xu ngũ viên trước, tôi đoán đồng tiền xu kia hẳn là thức thần nhà Tamagoshi đoạt lấy mất rồi, cho nên mới bảo Sakurai đi chặn lại hắn, đáng tiếc vẫn là để hắn chạy thoát .”
Nói lên cái tên thức thần tối hôm qua, Tiêu Chiến đột nhiên hứng thú, vội hỏi: “Tên kia thoạt nhìn rất oai phong, không giống linh thể hạ đẳng bình thường.”
“Hắn là thức thần của gia tộc Tamagoshi, nghe nói theo là tồn tại từ thời đại Muromachi, ngoại trừ ông tổ nhà Tamagoshi, không ai có thể khống chế được hắn, Tamagoshi Hiroyoshi có thể sử dụng hắn, có lẽ có ẩn tình.”
“Hắn rất lợi hại, còn biết sử dụng đạo thuật Mao Sơn của Trung Quốc.”
Jinguji Mashato nở nụ cười, “Tôi chỉ biết tà không thể thắng chính.”
“Nhưng mà ta còn có một chút không rõ.”
Nghe xong hồi lâu, Tiểu Bạch rốt cục nhịn không được giờ chân mèo lên tiếng: “Kỳ thật là hỏi lại câu hỏi cũ, nếu pháp thuật phục sinh này có trăm hại mà không có lợi, tại sao Anna lại không hủy nó đi?”
Jinguji Mashato suy nghĩ thật lâu, rồi lắc đầu, “Có lẽ đó là di vật tổ tiên, cô ta không dám hủy diệt?”
“Còn có còn có, “ Hoắc Ly cũng vô giúp vui, nói: “Ông vừa rồi nói hai đại gia tộc tìm được thuật phục sinh, vậy cuối cùng rốt cuộc có cứu sống được thân nhân của bọn họ không?”
“Không có. Tôi nghe truyền lại là, bởi vì tử linh sống lại sẽ mở ra cánh cổng địa ngục âm ti, vì không muốn khôn cùng hắc ám của địa ngục bao trùm nhân gian, cuối cùng cô ta đã tự nhảy vào địa ngục, đóng lại cánh cửa.”
“Thật đáng thương.”
Điện thoại vang lên, Jinguji Mashato nói tiếng thất lễ, đi tiếp điện thoại, sau khi nghe xong, quay đầu hướng Vương Nhất Bác cười nói: “Quả nhiên là cậu nói đúng, ngũ viên thật sự vẫn còn ở trong tay cảnh sát.”
“Gì?”
Tiêu Chiến phản ứng rất không lễ phép, “Kia thức thần cũng quá ngốc, nơi rành rành như vậy thì không tìm cứ đuổi theo chúng ta đòi.”
“Có lẽ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, không phải là tôi cũng không có tính ra tung tích của nó sao? Tôi đã bảo Sakurai tạm mượn tiền xu từ chỗ cảnh sát đem nó đưa về, hy vọng trên đường không xảy ra vấn đề gì.”
Oa, vật chứng quan trọng như vậy mà có thể mượn tạm?
Tiêu Chiến trừng lớn ánh mắt, một lần nữa đánh giá lại ông lão có vị trí hết sức quan trọng ở Nhật này.
Yulia: ai đoán ra rồi? Người đứng sau tất cả vụ này là ai? Đoán được chưa?
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] Thiên sư chấp vị
FanfictionCP: Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến Thể loại: niên hạ công, thiên sư, kinh dị nhẹ, hài, ko ngược