. . . . . . xèo xèo . . . . . .
Máy theo dõi sau khi phát ra mấy tiếng quái lạ, hỏng ngay tại chỗ.
Hai vị cảnh sát đang đứng ở lầu một hai mặt nhìn nhau, Thường Thanh giọng nói có chút run rẩy.
"Sếp, máy theo dõi này là cấp trên mới vừa giao cho tổ chúng ta, đây là lần đầu tiên sử dụng, không có khả năng bị hư được, có phải hay không có. . . . . ."
"Đừng ồn ào!"
Sở Phong dùng sức đập đập cái máy, lại không thấy có nửa điểm phản ứng.
Chết tiệt.
Máy theo dõi là khi Vương Nhất Bác rời khỏi nhà, cảnh sát bọn họ trộm bỏ vào túi quần cậu ta. Vừa rồi bọn họ đi vào theo Vương Nhất Bác , giãi mã khóa cửa mất khá nhiều thời gian, mật mã kia lắp đặt khá rườm rà làm cho người ta hoài nghi nơi này rốt cuộc là bệnh viện, hay là kho vàng.
Thật vất vả mới vào được, trong bệnh viện lại không có lấy một bóng người, yên lặng giống như tòa nhà chết, may là xung quanh đều có bật đèn, anh đang bực mình không theo dõi được Vương Nhất Bác , chợt nghe đến trong máy theo dõi vang lên tiếng bọn họ nói chuyện, hơn nữa có nhắc tới Lý Hiển Đình.
Đồng đảng, mưu đồ bí mật, tiếp tục tiến hành phạm tội.
Sở Phong suy đoán như vậy.
"Không phải đâu, tôi nghe bọn họ nói chuyện, hình như là đang thương lượng tróc quỷ."
"Đó là mật ngữ, bọn họ khống chế được Vương Nhất Bác , sau đó lợi dụng anh ta dẫn Lý Hiển Đình xuất hiện. Mật đàm ở trong bệnh viện, tập đoàn tội phạm này đúng là giảo hoạt, lập tức đi bắt người!"
Sở Phong xung trận lên trước, Thường Thanh theo sau, đúng lúc này, ngọn đèn lóe lóe, sau đó toàn bộ tắt lịm, cả đại sảnh nhất thời chìm vào bóng tối.
Thường Thanh sợ tới mức run lên, lập tức cầm cổ tay Sở Phong, bị anh gở ra, thấp giọng quát mắng: "Lá gan nhỏ như vậy, cậu ở trường cảnh sát là như thế nào huấn luyện hả?"
"Trường cảnh sát không có huấn luyện làm sao để tróc quỷ. . . . . ." Thường Thanh lại cầm tay thủ trưởng, nhất quyết không buông.
Sự tình thực kỳ quái, nói không chừng là tội phạm phát hiện bọn họ đang theo dõi, cho nên cố ý đóng nguồn điện, bệnh viện lớn như vậy, lại ngay cả một người bệnh cũng không có, rõ ràng là không bình thường.
Địch ở trong bóng tối ta ở ngoài sáng, bọn họ theo dõi lại là hành động đột phát, không có người tiếp viện, hiện tại tình huống rất nguy hiểm, đã thế người hợp tác cùng với anh lại là một người mới tốt nghiệp trường cảnh sát không bao lâu.
Sở Phong trong lòng thầm thán mệnh khổ, ra hiệu bảo Thường Thanh bước nhẹ nhàng, trong bóng đêm đi chầm chậm, đồng thời móc súng lục ra, chuẩn bị tùy thời phản ứng.
Phía trước truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, thấy không rõ bóng người, chỉ nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, mắt thấy sắp tới gần, lại đột nhiên biến mất.
Bàn tay nắm cổ tay của Cầm Sở Phong run lên lẩy bẩy, Sở Phong đau đến nhíu mày, nghĩ thầm,rằng ngày mai chắc phải mua cao hổ cốt xạ hương đến xoa bóp , điều kiện tiên quyết là, nếu còn có ngày mai.
"Sếp, sếp, anh đừng có thở bên tai tôi, lạnh đến đáng sợ."
Đồ ngốc này, lúc này cậu ta còn nhàn hạ thoải mái nói đùa?
Sở Phong mới vừa tức giận, lập tức cảm thấy được không đúng, vội vàng kéo Thường Thanh qua một bên, dựa vào nhĩ lực sắc bén, súng lục chĩa về hướng phát ra tiếng hô hấp."Không được nhúc nhích!"
"A. . . . . ."
Ba tiếng kêu cùng vang lên một lúc, trong đó giọng của Thường Thanh là lớnnhất, Sở Phong vội vàng che một bên lổ tai.
"Là, là bảo vệ phải không? Chúng tôi không phải người xấu. . . . . ." Một giọngnữ mềm mại nói.
Trong bóng đêm ánh đèn yếu ớt sáng lên, Sở Phong phát hiện đứng ở đối diệnchính là một đôi nam nữ thanh niên, nhìn thấy súng trong tay anh, nam sinh thétmột tiếng kinh hãi, đèn pin rơi xuống trên mặt đất.
Thấy là người, Thường Thanh lòng can đảm tăng lên, ác thanh ác khí nói: "Chúngtôi là cảnh sát, các người là ai? Ở trong này lén lút."
Nam sinh nhặt đèn pin, thật cẩn thận nói: "Chúng tôi là thành viên câu lạc bộtâm linh của đại học Yến Thông, tôi tên là Chu Lâm Lâm, cô ấy tên là Triệu TiểuVi, chúng tôi tới đây khảo sát hiện trường, giữa đường thì mọi người tách ra."
Sở Phong nhìn cô gái kia, hình như đã gặp qua ở khu nhà của Dư Thiến, lũ trẻngười non dạ, chạy đến hiện trường la hét ầm ĩ nói đó là chuyện thần quỷ, TriệuTiểu Vi tóc rất dài, anh có ấn tượng.
Làm cái gì thôi, làm hại anh sợ bóng sợ gió một hồi, không hổ là thành viên câulạc bộ tâm linh, vừa rồi hành động mờ ám đủ để dọa người.
Sở Phong thu hồi súng.
"Muốn tìm hiểu chuyện thần quái thì sao lại đến bệnh viện? Đại lâu này là nơiđiều trị, không phải chỗ chứa xác, Thường Thanh lập tức dẫn bọn họ ra khỏiđây."
"Đại lâu điều trị gì? Nơi này rõ ràng là tòa nhà bảy tầng là nơi để giải phẫuthi thể, chúng tôi tra được thi thể Dư Thiến bị đưa đến đây, cho nên đến tìmmanh mối." Triệu Tiểu Vi nói.
"Hồ đồ!"
Sở Phong có chút nổi nóng, khi anh bước vào tòa nhà này có nhìn xem số tầng,trên đó rành mạch viết số sáu.
"Lập tức rời khỏi đây, nếu không tôi liên hệ đến trường học của các cô cậu, cácngười lén vào bệnh viện không nói, còn giả thần giả quỷ, hù dọa cảnh sát đang làm nhiệm vụ, đến lúc đó tội của mấy người càng nghiêm trọng."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] Thiên sư chấp vị
FanficCP: Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến Thể loại: niên hạ công, thiên sư, kinh dị nhẹ, hài, ko ngược