Chap 10: Địa Điểm Thi Khổng Lồ

1.3K 118 9
                                    

Ngày mùng chín thật nhanh đã đến, ngày này kinh thành tựa hồ phá lệ ồn ào náo động.

Kể từ lúc nửa đêm giờ Tý đã có rất nhiều người xếp hàng dài ở bên ngoài trường thi. Những thí sinh mặc trang phục học sinh, người hầu thì mang theo rổ đựng bài thi, tha thiết dặn dò người nhà tham gia khoa khảo, toàn bộ con phố bên ngoài trường thi gần như đều chật như nêm cối.

Muôn vàn tiếng xì xào bàn tán tụ lại, mặc dù tiếng người ồn ào không phải quá lớn thì màn đêm thanh tĩnh cũng đã sớm biến mất từ lâu.

Tuy nhiên, đối với mấy tên tiểu lính canh gác bên ngoài trường thi mà nói thì những cái này đều tập mãi thành thói quen. Bởi vì kỳ thi mùa xuân ba năm một lần của Lương Quốc sắp bắt đầu, cứ ba năm đều thấy một màn như vậy, cũng không có gì hiếm lạ. Mãi cho tới khi trường thi mở cửa, Lễ Bộ quan viên phụ trách chủ trì khoa khảo cũng tới, bên ngoài vẫn còn ầm ĩ đến lợi hại, phải có người mở miệng quát bảo ngưng lại, yêu cầu yên lặng.

Lạp Khải Thành một thân áo xanh đứng ở bên trong đám người, gã sai vặt bên người xách theo rổ đựng bài thi, lo lắng nhìn hắn: "Thiếu, thiếu gia, ngài còn ổn không? Lúc này rời đi khoa khảo còn sớm, sau khi ngài đi vào vẫn là nên nghỉ ngơi một hồi, ngàn vạn lần đừng làm hỏng thân mình."

Dù sao vẫn là nửa đêm, cho dù bên ngoài trường thi có vô số ngọn đèn dầu chiếu rọi bốn phía sáng như ban ngày nhưng rất nhiều chuyện vẫn ẩn hiện trong bóng tối. Ví dụ như Lạp Khải Thành giờ phút này phong trần mệt mỏi, hoặc sắc mặt hắn giờ phút này âm trầm tựa như có thể nhỏ giọt ra nước...

Gã sai vặt vẫn còn lải nhải, nói những câu thân thể so với việc khảo thí càng quan trọng, làm người khác vừa nghe lập tức cảm thấy thập phần không tự tin. Thư sinh đứng phía sau Lạp Khải Thành rốt cuộc nhịn không được, che miệng xoay đầu, cười khẽ lên.

Tiếng cười này rơi vào trong tai Lạp Khải Thành quả thực chính là châm chọc, sắc mặt đen xì của hắn càng thêm khó nhìn. Hắn liền đoạt lấy rổ đựng bài thi trong tay gã sai vặt, không kiên nhẫn nói: "Được rồi, ta như thế nào không tới phiên ngươi tới dạy dỗ, chính ngươi trở về đi!"

Gã sai vặt không dám nói cái gì nữa, cũng không dám tiếp tục lưu lại, chỉ phải lo lắng sốt ruột thối lui đến góc, vẫn là không dám đi.

Lạp Khải Thành thật muốn tức điên, hắn rõ ràng đã tính toán kế hoạch hoàn hảo. Văn chương của Lệ Sa so với hắn phải tốt hơn nhiều, tiên sinh nói nàng nếu khoa khảo thì chắn chắn sẽ đạt hạng cao hơn. Hắn tuy ghen ghét, nhưng ngẫm lại đối phương là nữ tử, dù có thi tốt đến đâu cũng sẽ chỉ lót đường cho mình nên không còn cảm thấy gì nữa. Thậm chí vì lừa gạt để đối phương mềm lòng cam nguyện thế thi, hắn còn làm nên một tràng diễn, giả vờ trúng một đao!

Nhưng mà hiện tại thì sao? Lạp Lệ Sa, người đã nói muốn thay hắn lấy ngôi đầu bảng đang ở nơi nào? Đám người đi theo nàng đều là giá áo túi cơm [1] sao, ở thời điểm quan trọng như thế này lại để người biến mất, còn muốn hắn ngàn dặm xa xôi chạy về đi thi!

[1] Giá áo túi cơm (酒囊饭袋): người vô tích sự, kẻ bất tài

Lạp Khải Thành nắm chặt bàn tay, miệng vết thương ở mu bàn tay kỳ thật không sâu, hiện giờ đã không còn ảnh hưởng hắn cầm bút viết chữ. Nhưng Lạp Khải Thành trong lòng lại biết rằng không thể đạt được, bởi vì khoảng thời gian này hắn bận việc riêng, căn bản cũng chưa động đến một quyển sách nào. Hơn nữa là từ ngàn dặm xa xôi trở về gấp, khuôn mặt hắn phong trần đầy mỏi mệt, như thế nào có thể so với những thí sinh đã nghỉ ngơi dưỡng sức tốt?

[ LiChaeng ] Công Chúa Của Ta Trọng SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ