Chap 85: Nhưng Nguyện Phụng Ta Là Chủ

424 49 0
                                    

Sau khi lâm triều, Lệ Sa nhanh chóng đuổi theo Đại Lý Tự Khanh ở phía trước.

Đại Lý Tự Khanh quay đầu lại thì thấy nàng, cười hỏi: "Lạp Thiếu Khanh hôm nay có vẻ vội vàng, chính là có chuyện quan trọng muốn nói với ta sao?" Nói xong, hắn suy nghĩ rồi lại ngạc nhiên nói: "Sở Vương đã bị kết án, gần đây Đại Lý Tự cũng không có vụ án lớn cần tra xét."

Lệ Sa nghe vậy thì vội chắp tay với hắn: "Chuyện của Sở Vương, ta còn muốn đa tạ Tự Khanh đại nhân."

Đại Lý Tự Khanh xua tay, tiếp tục cất bước đi về phía cửa cung: "Chứng cứ vụ án này vô cùng xác thực, Sở Vương cũng là bị trừng phạt đúng tội, ngươi lại cảm tạ ta cái gì? Được rồi, muốn nói gì ngươi liền nói thẳng đi."

Lệ Sa vào Đại Lý Tự ba năm, lúc đầu vẫn là được Thiếu Khanh, bây giờ là Đại Lý Tự Khanh mang theo nhập môn, nói rằng giữa hai người có nửa phần ân sư cũng không phải là nói quá.

Hiện giờ Lệ Sa trở thành phụ tá của Đại Lý Tự Khanh, hai người ở chung hòa hợp, vì vậy Lệ Sa cũng không vòng vo, đơn giản nói: "Ngày gần đây, công chúa đến chùa Hộ Quốc trai giới, ta ở trong phủ thật là quạnh quẽ, thôi thì giao cho ta giải quyết vụ án ở eo sông vậy."

Nói Đại Lý Tự chưởng quản hình ngục khắp thiên hạ đều không phải là nói giỡn, không chỉ có đại án trong kinh, thậm chí bất kể quan lại nào Đại Lý Tự đều thẩm tra và hạch tội, ngay cả một ít vụ án khó ở địa phương đều có Đại Lý Tự nhúng tay.

Vì thế, mỗi năm Đại Lý Tự đều có không ít người làm nhiệm vụ ở bên ngoài.

Được phái ra ngoài làm nhiệm vụ cũng không phải là chuyện gì nhẹ nhàng, không đề cập tới chuyện địa phương đăng báo án kiện vốn khó tra, đi một chuyến từ kinh thành tới địa phương cũng rất dằn vặt người.

Vì công bằng, cũng có lẽ là vì mặt khác, tóm lại không biết từ khi nào bắt đầu, Đại Lý Tự đã có một quy định bất thành văn, đó là ngoại trừ Tự Khanh, mọi người đều phải thay phiên ra ngoài làm nhiệm vụ.

Nói ngắn gọn, đó là từ Thiếu Khanh, cho tới chủ bộ, phải luôn phân chia nhau làm nhiệm vụ ở bên ngoài, không thể nhàn rỗi.

Năm nay Lệ Sa còn chưa bị phái ra ngoài, eo sông cách kinh thành cũng không tính là quá xa, nếu là vụ án được điều tra nhanh chóng, nửa tháng liền có thể trở về.

Đúng lúc này Thái Anh không ở trong phủ, nàng làm sáng tỏ việc này cũng xem như bớt đi một chuyện phiền toái.

Đại Lý Tự Khanh vừa nghe đã minh bạch ý của nàng, ngón tay điểm xuống hai lần, nhịn không được cười nói: "Ngươi a, vẫn cứ ưu tiên chọn chuyện tốt. Eo sông gần như vậy, ngươi đến xử lí xong là vừa lúc công chúa cũng hồi phủ, nhưng thật ra nửa điểm không trì hoãn các ngươi được ở bên nhau."

Lệ Sa cũng không biện giải, nhấp môi cười cười: "Vậy Tự Khanh đại nhân cho phép sao?"

Đại Lý Tự Khanh đương nhiên cũng không thèm để ý chuyện nhỏ này, liền tùy ý gật đầu nói: "Ngươi muốn đi thì cứ đi, thế nhưng gần đến Vạn Thọ Tiết của bệ hạ, ngươi làm phò mã không thể không có mặt, đừng trì hoãn ở eo sông lâu."

[ LiChaeng ] Công Chúa Của Ta Trọng SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ