Chương 17

248 28 11
                                    

"Được rồi, quay lại vấn đề..." - Ussr lên tiếng - "Vậy...Ngươi ở cùng với ta nhé?"

"Nếu như nó không làm phiền tới ngươi..." - Nazi hơi lúng túng, trả lời

"Tất nhiên là không phiền." - Ussr

"Cảm ơn ngươi..."

Sau câu nói đó, cả 2 im lặng một lúc lâu. Dường như bầu không khí có chút ngượng ngùng khó tả. Nazi lúc này còn bối rối hơn, vội suy nghĩ ra cái gì đó nói cho có lệ.

"T...Ta vào phòng nhé?" - Nazi đổ mồ hôi hột, hỏi

"Cứ tự nhiên." - Ussr

Nói xong, Nazi đi thẳng vào phòng, không dám nhìn Ussr lấy một cái. Cậu 5 phần cảm thấy có lỗi vì mình phá hỏng không gian riêng tư của người khác, 5 phần còn lại không biết vì lí do gì mà xấu hổ. Đến khi ngồi xuống giường mới đủ can đảm liếc người ta một cái, xong lại đưa mắt về chỗ cũ.

"Được rồi, chỉ là mình ở chung với Ussr vì không còn phòng trống thôi, không có gì phải ngại cả! Mình và hắn đâu phải JE với IE." - Nazi tự trấn an bản thân mình, mặt cũng bớt đỏ đi.

Ussr thấy Nazi vào phòng, định vào cùng thì đột nhiên y nhớ ra gì đó, quăng cho Nazi 1 câu "Ta sẽ quay lại sau." rồi đi xuống lầu luôn.

Nazi ngồi trên giường, nhìn theo bóng dáng Ussr đến khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại mới thôi. Một cảm xúc kì lạ khác lại nổi lên trong đầu Nazi.

"Không biết phòng của Ussr, một người ít nói sẽ trông như thế nào nhỉ?". Bắt đầu từ lúc quen biết nhau, Nazi đã luôn tự hỏi mình câu này. Hôm nay có dịp chiêm ngưỡng, phải nhớ kĩ mới được. Cậu ngó nghiêng xung quanh, tay vô thức sờ sờ chiếc đệm, lại túm lái cái chăn quấn quanh người rồi ngửi thử.

"Thơm thật..." - Nazi nghĩ thầm

Đến đây, Nazi mới nhận ra mình vừa làm gì, vội quăn cái chăn đi rồi ngồi ngay ngắn lại vị trí cũ. Cũng không quên tự hòi bản thân "Mình đang làm cái quái gì vậy nè?!"
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ussr bước lên lầu, quay trở lại phòng sau khi hỏi Ukraine một vài câu hỏi liên quan đến Nazi. Y vừa bước đi, vừa nghĩ về một vấn đề gì đó trông rất suy tư. Chạm vào tay nắm cửa, Ussr quyết định gạt hết suy nghĩ đi. Y mở cửa.

Đập vào mắt Ussr là cảnh Nazi đang đứng quay lưng lại với y, nhưng trông cậu ta có vẻ rất kì lạ. Ussr cau mày, khó hiểu mà dần thu hẹp khoảng cách của mình với Nazi, một tay đặt lên vai cậu ta, hỏi. Đúng lúc đó, Nazi quay đầu lại.

"Ngươi sao vậy? Không khỏe-"

Chữ "à" chưa kiệp thốt ra, đã ngay lập tức bị chặn lại. Ussr trợn tròn mắt, không tin vào những gì mình nhìn thấy. Dường như đó là khoảng khắc Ussr lộ rõ cảm xúc của bản thân nhất. Sở dĩ y bất ngờ như thế, là vì bên mắt còn lại của Nazi đã chuyển hoàn toàn thành màu đen. Đôi mắt đen tuyền đó nhìn Ussr như muốn ăn tươi nuốt sống y. Chỉ còn thiếu mỗi việc da trở nên nhạt màu, Nazi gần như đã biến thành zombie.

Vừa nhìn thấy Ussr, Nazi lập tức xoay cả người lại, lao vào Ussr một cách điên cuồng. Ussr nhận thấy sự tình không ổn, nhanh chóng lấy một tay chắn trước mặt. Nhưng vì cảm xúc có phần hơi hoản, cộng với sức của Nazi khi lao tới, khiến Ussr mất thăng bằng mà ngã xuống. Nazi đè Ussr xuống sàn, tiếp theo muốn cắn vào cổ của y. Ussr dù bị ngã nhưng vẫn theo kịp tốc độ của Nazi, định dùng chiêu cũ, lấy tay chặn lại. Đột nhiên y nghĩ ra gì đó, dừng hành động lại khiến Nazi đạt được mục đích, thành công cắn vào cổ Ussr. Vài giọt máu tươi cũng từ đó mà chảy ra.

Đây Có Phải Là Tận Thế...? (Countryhumans)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ