Chương 11

284 37 4
                                    

Nazi đứng ngỡ ngàng tại chỗ, mặt đầy vẻ khó hiểu mà nhìn Germany. Một lát sau, như lấy hết can đảm, Germany lại gọi: "Anh hai..."

Nazi chăm chăm nhìn Germany.

"...Anh hai?" - Nazi cau mày

"Anh hai." - Germany như khẳng định với Nazi rằng cậu ta không nghe nhầm 2 từ này

"Ừm...Có lẻ cậu nhận nhầm người rồi. Tôi không có em trai" - Nazi phủ định

"Vậy anh có còn một chút ký ức nào từ lúc nhỏ đến khi anh 10 tuổi không?" - Germany hỏi

Nazi muốn trả lời "Có", nhưng cậu chợt khựng lại. Germany nói đúng, Nazi hoàn toàn không nhớ gì lúc bản thân còn là trẻ con hết.

Bắt đầu từ lúc Nazi nhận thức được mọi chuyện, cậu chỉ biết mình có một người mẹ nuôi và nhiệm vụ của mình là phải học thật giỏi. Khi đó Nazi chỉ mới 11 tuổi, cậu không bận tâm hay suy nghĩ gì về trước kia cả. Cứ vậy mà sống qua ngày. Rồi người mẹ nuôi của cậu mất, Nazi phải tự lực mà kiếm tiền nuôi bản thân. Có lẻ vì cái cuộc sống cực khổ đó, Nazi cũng đã dần quên hết sạch mọi chuyện của quá khứ rồi.

Đúng, cậu không nhớ gì lúc còn nhỏ, hoàn toàn không nhớ được gì hết. Quên rồi. Kể cả có nhớ được, nó cũng chỉ là những mảnh ghép nho nhỏ trong toàn bộ bức hình. Nào là một căn phòng trắng, một đám người với bộ đồ trắng tinh, nào là giọng nói của một cô gái trẻ...

Nazi bất động tại chỗ. Cậu cố gắng lục khắp đầu mình để tìm lại những kí ức khi xưa. Germany biết Nazi đang suy nghĩ việc gì, thở dài một hơi, rồi nói:

"Anh không nhớ cũng phải thôi. Thật ra, em cũng chẳng nhớ gì cả, giống như anh." - Germany

"Này...Nếu cậu đã không nhớ gì, tại sao lại một mực khẳng định Nazi là anh trai của mình?" - JE

"..."

Im lặng hồi lâu, Germany cuối cùng cũng lên tiếng.

"Là một người đã nói cho tôi biết. Người đó bảo rằng, tôi và anh hai là trẻ mồ côi trong một cô nhi viện. Người đó đưa bức ảnh của anh hai cho tôi, bảo tôi hãy đi tìm anh ấy rồi nhanh chóng chạy đi. Cũng đừng bao giờ quay lại nơi đó nữa."

Germany đưa tay vào túi áo khoác, lấy ra một tấm ảnh. Trong hình là Nazi lúc nhỏ, cụ thể là khoảng 8, 9 tuổi. Cả 3 như bị một tia xét đánh ngang tai.

"C...Cậu thấy người đó thật sự đáng tin sao?" - JE hỏi

"Không biết. Thứ đầu tiên tôi thấy và nghe được, chính là gương mặt và giọng nói của người đó. Một đứa trẻ 11 tuổi như tôi, đương nhiên sẽ tin." - Germany trả lời

"Khoan đã!" - IE xen vào

Sau đó, anh kéo JE và Nazi lại một chỗ, cách xa chỗ của Germany. Germany cũng không ngăn cản gì, đứng đó nhìn họ lớn nhỏ với nhau.

"Có khi nào...Cậu ta bị một tên rất câm thù Nazi lừa không?" - IE

"Hoặc là...Germany bị lợi dụng. Khi tìm được Nazi rồi, cái Người bí ẩn đó sẽ giết Nazi, rồi khử luôn Germany..." - JE

"Không...Tao nghĩ là không phải. Nếu Germany gặp Người đó vào lúc 11 tuổi, hiện giờ thằng bé cũng đã 17 18 tuổi rồi. Tận 7 năm, tao không nghĩ Người đó sẽ đủ kiên nhẫn để chờ đợi đâu. Thay vào đó, tự mình tìm hoặc nhờ người khác giúp sẽ nhanh và có hiệu quả hơn." - Nazi

Đây Có Phải Là Tận Thế...? (Countryhumans)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ