Chương 28

211 24 2
                                    

Tuy Nazi ngại chết đi được, nhưng Ussr lại không nhìn ra được biểu cảm của cậu ta, chỉ lẳng lặng một tay mò đường, một tay để mặc Nazi báu vào rồi đi tiếp. Nazi cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn theo sau Ussr. Làm sao cậu ta dám nói ra rằng mình đang suy nghĩ mấy thứ gì cơ chứ.

Đi được một lúc lâu nhưng vẫn không thấy lối ra, Nazi bắt đầu cảm thấy có chút kỳ lạ. Cậu ta không nhịn được, kéo kéo áo Ussr, hỏi nhỏ nhất có thể.

"Chừng nào chúng ta mới rời khỏi đây?"

Ussr vẫn nhìn về phía trước, tiếp tục công việc mò đường, nhưng đã mau chóng trả lời câu hỏi của Nazi.

"Ta từng khám phá chỗ này một lần rồi. Ngươi yên tâm, một lát nữa sẽ thoát khỏi đây thôi."

Nghe được câu trả lời, Nazi bất giác thở phào một cái, giống như trút bớt được sự lo lắng trong lòng đi vài phần. Tuy nhiên, có vẻ ông trời không cho Nazi giây phút bình yên nào. Chỉ ngay sau đó, một tiếng sột soạt phát lên từ trong bụi cỏ gần nơi họ đứng. Cậu ta vốn tưởng đó chỉ là một con chuột nhỏ bị lạc đường, ai ngờ, tiếng sột soạt ngày càng nhanh và to hơn. Một cái đầu ngoi lên, với lớp da đã thối rửa từ lâu và hốc mắt đen tuyền, tưởng chừng như không có con ngươi nào trong đó, khung cảnh ngày càng trở nên u ám. Cái miệng của thứ đó từ từ hé ra, rồi mở toang khi nhìn thấy họ. Tiếng hét chói tai quen thuộc không lẫn đi đâu được lại vang lên.

"Gì chứ?!" - Nazi bất ngờ -"Sao bọn chúng có thể đuổi đến đây nhanh như vậy?!"

"Không biết! Nhưng chạy trước đã." - Ussr đáp lại với chất giọng căng thẳng không kém

Vì thể lực, chiều cao và vóc dáng cả 2 có sự chênh nhau rõ rệt, thành ra khi họ tăng tốc độ, Nazi vẫn chậm hơn Ussr một khúc, còn Ussr thì rất khó để điều chỉnh được tốc độ của mình lúc chạy. Cuối cùng, không nghĩ nhiều, Ussr vác thẳng Nazi lên vai y rồi tập trung chạy nhanh hết mức có thể. Nazi ban đầu có phần hoảng loạn trước hành động này, nhưng rồi cũng hiểu ra vấn đề nên không nói gì thêm, chỉ nằm đó để Ussr vác đi. Đôi khi, Nazi lại quay ra sau xem xét tình hình. Nhận thấy bọn zombie đuổi ngày càng gần hơn, Nazi lo lắng, tiếp tục hỏi Ussr.

"Chừng nào chúng ta mới thoát ra khỏi đóng cỏ này...?!"

"Một khoảng thời gian nữa thôi!"- Ussr thở dốc, đáp

"Kịp không đó...?"

"Ngươi tin ta không?"

"..."

Nazi đã từng nghe qua câu nói này từ miệng của IE rất nhiều lần, và cậu ta rút ra được một bài học, đừng bao giờ tin tưởng IE khi anh ta nói ra mấy lời kiểu vậy. Tuy nhiên, với Ussr thì khác. Ussr là người rất đáng tin cậy, nói được làm được, Nazi nghĩ, mình nên thử đặt niềm tin vào y.

Dù Ussr đã tăng tốc độ lên đáng kể, nhưng trong lũ zombie đó có vài con đột biến, có khả năng chạy rất nhanh, khó có thể nói trước được điều gì. Đến đây, Nazi cảm thấy mình không thể để Ussr gánh hết được, cũng phải làm cái gì đó giúp y. Cậu ta lập tức rút cây súng lục từ bên hong ra, bắn liên tiếp những phát đạn vào đầu của bọn zombie đột biến. Mặc cho bản thân bị vác trên vai, và vùng bụng bị cấn khá đau mỗi lúc Ussr di chuyển, Nazi vẫn có thể bắn rất chuẩn xác. Chỉ ngay sau đó, Nazi đã hạ được rất nhiều zombie. Tuy vậy, cậu ta chưa thể hạ được con quái vật đột biến với tiếng hét chói tai kia, thành ra, lũ zombie ngày càng kéo tới đông hơn chứ không hề giảm. E rằng cứ tiếp tục như vậy Nazi cũng không thể cầm cự được quá lâu.

Đây Có Phải Là Tận Thế...? (Countryhumans)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ