Khẽ thở dài, ông nhìn lại Jisoo rồi lại nhìn lên tầng lầu, nơi phòng của con gái mình. Cả hai đứa trẻ đều cố chấp vì mối tình này như vậy, một đứa đòi bảo vệ đứa kia bằng cả tính mạng của mình, một đứa thì thập phần kiên định không muốn buông tay. Tình cảm của cả hai đã bền chặt đến mức muốn xen vào cũng không thể nữa. Người làm cha như ông bây giờ trở thành người ngoài cuộc không hơn không kém và hơn ai hết ông yêu con gái mình, ông cũng biết những lời Jisoo vừa nói là thật, ông không nỡ để Nini của ông tiều tụy ở nơi đất khách quê người
- Nếu ta cho hai đứa quen nhau, cháu có làm con bé tổn thương không?
- Dạ? À dạ không, tuyệt đối không- Hai mắt Jisoo như sáng lên khi nghe cậu gợi ý từ Kim Chin Hwa
Ông Kim nắm lấy hai vai đỡ cậu dậy, sau đó nghiêm khắc nói
- Tuyệt đối yêu nhau phải lành mạnh, không làm nó tổn thương, không được sao nhãng học hành. Nếu không ta sẽ đem con bé đi bất cứ lúc nào. Cháu nhớ chưa?
Jisoo vì quá mừng rỡ mà đôi mắt rưng rưng, môi thì cười đầy vui sướng, cậu cúi đầu cảm ơn ông vì đã chấp nhận mình, đồng thời hứa chắc chắn sẽ không vi phạm mấy việc trên
Ánh mắt cậu dời sang cửa phòng Jennie, khi sáng mai em thức dậy, cậu đinh ninh em sẽ không cần phải chịu khổ sở hay bất cứ nỗi lo nào nữa. Em lại là em, hồn nhiên một chút, hung dữ một chút, yêu tớ nhiều chút, tình ta rực rỡ hơn một chút!
___________________________
- Alo, tôi có chuyện muốn nói với cậu
- Cô là ai vậy ạ?
- Kim phu nhân của tập đoàn Kim thị
- À cháu chào bác, bác gọi có việc gì vậy ạ
- Không phải trong tin nhắn cậu gửi bảo là nếu đồng ý thì liên hệ số này sao?
- Bác nói thật sao? Vậy thì hay quá, mai cháu và hai bác sẽ bàn kĩ thêm nhé ạ
- Mai chủ tịch có việc rồi, chỉ tôi và cậu thôi
__________________________
- Jisoo, Jisoo đừng đi!
Kim Jennie bừng tỉnh sau cơn ác mộng. Đầu em ong ong, đau nhứt một lúc mới đỡ hơn. Lúc lấy lại bình tĩnh, Jennie sựt nhớ, nhớ đến hôm nay đã hết ba ngày và Jisoo thật sự không có ở đây. Jennie không biết vì sao mình về được đến nhà nhưng hiện tại đã không còn thấy Jisoo trong tầm mắt nữa, em không tin vào sự thật này, cố chấp bước xuống giường đi đến bên cuốn lịch. Nơi đó khoanh một dấu tròn đỏ, cũng chính là hôm nay, dù có chối bỏ hay trốn tránh cũng không được.
Jennie đi lại giường, bần thần ngồi vào một góc, khóc cũng chẳng khóc, cười cũng chẳng cười và nhìn cũng không ra chút bình thường nào. Em ngồi bó gối, thẫn thờ nhìn ra ngoài khung cửa, một số chiếc lá rụng, cánh hoa oải hương bên cửa sổ cũng không hiểu là vì qua đôi mắt em nhìn nên nó không còn tươi hay thực sự nó đã héo hon vì đến thờ hạn nó phải tàn
Ba ngày như một cái thoáng qua, thoáng qua em đã không còn có cậu, thoáng qua bó hoa nơi cửa sổ cũng đã úa màu rụng rơi
BẠN ĐANG ĐỌC
Vô tình mà đậm sâu
RomanceHoặc là hôm ấy người đừng cười Hoặc là trong mươi mười năm nữa chúng ta sẽ sống mà đau đớn rã rời. - Thì chị vẫn chọn nở nụ cười với em! - Thì em vẫn sẽ chọn si mê nụ cười động lòng đất trời đó! Phải không? Vì cơn đau vụt vào não vào tim làm em bớt...