Một giờ đêm, Jennie trằn trọc nằm trên giường, cô không tài nào vào giấc ngủ được. Đã được một tuần như thế rồi. Cô bật dậy, gọi điện đến quản lí
- Chị ơi, mang thuốc đến cho em nhé
- Ơ? Em ngừng cả tháng rồi mà...Tái phát lại rồi sao?
- Vâng, em không ngủ nỗi. Nhưng cứ đi cẩn thận nhé, đường dưới này tối nguy hiểm lắm
- Rồi, nằm nghỉ đi. Mà chị không hiểu sao lại phát bệnh trở lại. Lúc em báo không dùng thuốc nữa làm chị mừng lắm đấy...
Jennie chợt nghĩ đến Jisoo, cô mơ hồ tự hỏi có phải vì căn phòng này thiếu người nên bản thân mới khó ngủ hay không? Suy nghĩ vừa chớm đã bị dập tắt. Thế nhưng một điều không thể chối bỏ là cô đã thật sự ngủ rất tròn giấc- điều hiếm thấy trong mấy năm qua, kể từ khi sống chung phòng với người kia.
Jennie ngồi bó gối trên giường. Nhớ đến lúc nãy, mọi người trong đoàn phim chơi thật thách, có người đã kể về mối tình gà bông, cô khẽ cười, bỏ qua hết mọi thứ thì thật sự lúc ấy rất dễ thương có phải không? Jennie thầm nghĩ.
Đứng dậy, đến va li của mình, mở một ngăn nhỏ, cô lấy ra chiếc túi vải. Cẩn thận mở ra, bên trong là chiếc vòng tay đã khá cũ, nhưng mặt chữ "JJ 4ever" được khắc trên vòng còn khá sắt nét. Đó là món quà ngày trước Jisoo tặng, đeo vào tay, cô ngắm nghía một lúc lâu. Nó vẫn rất hợp với cô, như từ đầu. Jennie chẳng bao giờ tìm được cách biện minh cho việc còn giữ thứ này. Đơn giản là vì nó đẹp? Không, cô không thật sự muốn nghĩ.
Một hồi lâu tiếng chuông reo lên, quản lí báo đã sắp đến nơi. Lo cho Chaewon đợi lâu, Jennie nhanh chóng đi đến địa điểm
------------------
- Ơ chị Chaewon, sao lại ở bên ngoài giờ này? Hẹn hò hửm?
Jisoo đang trên đường từ Trùng Khánh trở về, thấy quản lí của Jennie nên hạ cửa kính xuống chào hỏi
- Được phó chủ tịch Kim hỏi thăm thật sự đỡ lạnh hẳn nha~ Chị đưa thuốc cho Jennie, đi ngang qua đây mua chai nước thôi, hẹn hò gì chứ
Chaewon bẽn lẽn khi nói đến hẹn hò với con người trước mặt. Crush của cô ở đây thì hẹn hò với ai được?
- Thuốc? Ý chị là collagen hả
Jisoo ngờ ngợ nhớ đến hộp collagen Jennie thường uống vào mấy đêm đầu. Nói mới để ý, dạo này không thấy em dùng đến
- Không, à mà... đúng rồi. Em ấy vừa hết
Jisoo nghi hoặc nhìn Chaewon có vẻ ấp úng.
- Em hiểu mà, Jennie kể với em rồi. Chị không cần thế đâu
- Ừ nhỉ, hai người chơi với nhau từ cấp ba rồi mà. Không hiểu sao em ấy đã bỏ được mấy tháng làm chị mừng quá trời mà bây giờ lại bị lại. Bị bẩm sinh như vậy, cứ dùng suốt mấy năm trời như thế chị lo lắm...
- À... Sắc mặt chị không được tốt lắm, chị đang mệt ở đâu à?
Jisoo ra vẻ hỏi han, không ngờ đối phương lại cảm kích đến vậy, mặt mũi đỏ hết lên
BẠN ĐANG ĐỌC
Vô tình mà đậm sâu
Roman d'amourHoặc là hôm ấy người đừng cười Hoặc là trong mươi mười năm nữa chúng ta sẽ sống mà đau đớn rã rời. - Thì chị vẫn chọn nở nụ cười với em! - Thì em vẫn sẽ chọn si mê nụ cười động lòng đất trời đó! Phải không? Vì cơn đau vụt vào não vào tim làm em bớt...