Dương Tử Khâm tới giúp những người bị thương băng bó. Các vị y quan thấy nàng cũng mặc kệ nàng, ai mà không biết nàng có quan hệ với mấy người có quyền thế, nàng muốn làm gì thì làm đi, không chết người là được, có gì lát nữa họ sửa lại là được. Thật không thể tin được, giữa tình thế nước sôi lửa bỏng như vậy mà cũng có người đến ngoáy đục nước được.
Dương Tử Khâm không biết suy nghĩ của mấy người đấy, nàng cứ yên lặng băng bó cho một vài phụ nhân.
Trong một góc ở lều trị thương có một tiểu nam hài đang ôm khư khư một bọc vải ngồi co ro. Cũng không biết nam hài này bao nhiêu tuổi, nhưng dáng vẻ gầy gò bụi bặm, trên chân còn có vết thương đang rỉ máu, ngồi trong góc tường, tay ôm bọc vải, ánh mắt cảnh giác nhìn mọi người xung quanh.
Dương Tử Khâm tìm tòi trong y phục, rồi lấy ra một miếng điểm tâm được đặt trong khăn tay đưa tới trước mặt cậu bé rồi nhỏ giọng: "Đây là đồ tỷ tỷ lén mang theo đó. Đệ ăn một chút trước rồi tỷ xem vết thương cho đệ được không?"
Tiểu nam hài nhìn nàng đầy cảnh giác, cậu khẽ cắn môi rồi run rẩy đưa tay ra: "Có thể cho muội muội ta ăn trước được không? Muội ấy cũng rất đói."
Chiếc bọc trong tay cậu khiến Dương Tử Khâm sững sờ, một tiểu oa nhi im lặng nằm trong bọc. Nàng không kịp nghĩ gì mà nhanh chân chạy đến chỗ phát chẩn, cháo vẫn đang được đun, nàng nhờ người lấy cho nàng chút nước cháo rồi lại nhanh chân chạy về.
Dương Tử Khâm có chút luống cuống, nàng lại chạy ra ngoài thì vừa lúc nhìn thấy Từ Chi Ân, nàng vội vàng chạy tới: "Thế tử, ngài có thể đi trợ giúp tiểu nữ một chút được không?". Sau đó nàng kéo hắn chạy tới chỗ tiểu oa nhi.
Trở về lều trị thương, nàng ngồi xổm xuống khuyên bảo: "Tiểu đệ đệ, đệ đưa muội muội cho vị ca ca này được không? Ta mang chút nước cháo đến rồi. Đệ đưa huynh ấy rồi ta cho muội ấy ăn được không?"
Tiểu nam hài chần chừ, nhưng nhìn ánh mắt gấp gáp lại chân thành của Dương Tử Khâm, cậu thỏa hiệp, rồi dè dặt đưa muội muội cho Từ Chi Ân.
Từ Chi Ân kinh ngạc đón lấy đứa bé, Dương Tử Khâm cầm theo một chiếc thìa nhỏ rồi cẩn thận đút cho đứa nhỏ ăn. Đứa nhỏ cũng rất ngoan ngoãn nuốt xuống.
Sau khi đút hết bát nước cháo, Dương Tử Khâm nhẹ nhõm thở phào, rồi quay người đi lấy thuốc cùng vải băng bó.
Khi nàng quay lại thì thấy Từ Chi Ân ngồi ôm đứa nhỏ khẽ đung đưa, đứa nhỏ đã ngủ, mà tiểu nam hài ngồi bên cạnh ôm mặt.
Dương Tử Khâm đi tới bên cạnh cậu: "Giờ đến lượt đệ rồi, đệ ăn chiếc bánh này đi, còn vết thương của đệ thì để cho ta, được không?"
Tiểu nam hài bỏ tay xuống, cầm lấy điểm tâm ăn. Đến lúc này Dương Tử Khâm mới phát hiện ra vệt nước mắt trên mặt cậu. Nàng cúi đầu giúp cậu rửa vết thương, rắc thuốc rồi băng bó.
Xong rồi nàng ngẩng lên: "Sao lại khóc thế? Vừa nãy tỷ bôi thuốc đau quá à."
Tiểu nam hài cắn môi, rồi không nhịn được mà bật khóc: "Ta tưởng muội ấy sẽ chết mất. Thật là may quá."
BẠN ĐANG ĐỌC
Đích Thứ Nữ - Minh Nguyệt Giữa Trời Quang
General Fiction"Đích thứ nữ, một thân phận không thấp cũng chẳng cao. So với thứ nữ, chẳng cao hơn là bao, nói là đích nữ, lại nực cười. " "Dương Tử Khâm muốn sống cuộc đời của chính nàng, dù hạnh phúc hay đau khổ, từng lối rẽ cuộc đời nàng đều do nàng lựa chọn. N...