Chương 43: Come out

4.1K 371 20
                                    

Biên tập: Maki

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Bí Đao

"Cái gì? Con nói cái gì?!" Hai mắt bố Khưu mở lớn, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Con và Chu Viễn ở chung một chỗ." Khưu Bạch ngồi thẳng lưng, không nhanh không chậm lặp lại một lần. Đây là lần thứ hai cậu come out, nhưng ở kiếp trước nói với cha mẹ đã là vò mẻ không sợ rơi vỡ. Mà lần này, cậu muốn cho người yêu một danh phận chính thức.

"Con, con!" Bố Khưu không nén được cơn tức giận của mình, trong phút chốc lại như hoảng sợ, chỉ tay vào Khưu Bạch, ánh mắt băn khoăn nhìn về phía cậu và Chu Viễn nhưng không biết nên nói gì.

Bố Khưu quay đầu nhìn về phía mẹ Khưu, lại phát hiện mẹ Khưu không có chút khiếp sợ nào mà lại dùng ánh mắt bi thương phức tạp nhìn về phía Khưu Bạch, đôi mắt đỏ hồng, chậm rãi hỏi: "Bao lâu rồi?"

Khưu Bạch nhìn Chu Viễn, đan xen ngón tay vào nhau: "Mười năm."

Mẹ Khưu nghe thấy Khưu Bạch nói, vô lực nằm trên ghế salon, ôm ngực nói: "Mẹ biết, mẹ nên sớm đoán ra. Những năm qua giục con kết hôn, giới thiệu cho con nhiều cô gái tốt như thế nhưng một ánh mắt con cũng không cho người ta, ngược lại, lại cùng một người đàn ông đi tới đi lui. Nhưng lúc ấy mẹ không hiểu rõ, cứ nghĩ tình cảm các con tốt, mẹ cho rằng đến tuổi con cũng sẽ chịu kết hôn, ai ngờ con..."

Nói đến đây, mẹ Khưu ngẹn ngào không nói nên lời, nước mắt lăn dài trên gương mặt không còn trẻ trung, hai mắt nhắm nghiền, dường như không cách nào đối mặt với hiện thực.

Khưu Dương bị dọa sợ rồi, năm nay cậu 23 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học đã quen bạn gái. Người khác đều hâm mộ cậu có một người anh trai xuất sắc, cậu lại càng coi anh trai là tấm gương để noi theo, hi vọng mình có thể trở thành người giống như anh trai.

Ai có thể nghĩ tới anh trai cậu có thể làm ra chuyện kinh hãi thế tục thế này? Mười năm, ròng rã mười năm ở chung một chỗ với một người đàn ông, nghĩ lại cũng cảm thấy... hơi ngầu ngầu!

"Vậy, vậy chẳng phải từ năm thứ hai khi mày xuống nông thôn sao?!" Sau khi hết khiếp sợ, bố Khưu tức giận đến mức đỏ cả mặt, nhìn tay hai người đan chặt vào nhau, hận không thể xông đến tách ra.

Khưu Bạch gật đầu: "Vâng."

"Mày, mày cái đứa bất hiếu này! Tao đưa mày xuống nông thôn để xây dựng nông thôn mới! Thế mà mày lại lăn lộn cùng với một tên đàn ông!" Bố Khưu giận tím mặt, lại tự giận cả bản thân mình bị giấu mười năm cũng không phát hiện hai người mờ ám.

"Mày còn biết xấu hổ hay không!" Cuối cùng bố Khưu cũng không kiềm chế được nữa, bước nhanh đến tách bàn tay đan chặt của Khưu Bạch và Chu Viễn ra: "Buông ra cho tôi!"

Chu Viễn nhìn chằm chằm vào bố Khưu đang trong cơn giận dữ, thấy ông đi lên, cho là ông muốn đánh người liền bước lên chắn trước mặt Khưu Bạch.

"Cậu muốn làm gì?!" Bố Khưu bị thân hình cao lớn của Chu Viễn chắn trước mặt lảo đảo một cái, trừng mắt: "Cậu muốn đánh tôi sao?"

[ĐM/EDIT] NAM CHÍNH THUỘC VỀ TÔINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ