Tập 41

178 13 0
                                    

Đứng trước cánh cổng, Jimin nhìn rất lâu. Bao nhiêu năm rồi, chưa dám quay lại, nơi cuối cùng ba mẹ Jimin ở, nơi kí ức ùa về vừa hạnh phúc đã vội đau thương. Nhưng vẫn không đang sợ bằng linh tính của Jimin hiện tại.

Anh hít một hơi thật sâu, đưa tay đẩy nhẹ, may mắn là cánh cổng không bị khóa, nó nhẹ nhàng mở ra trước mắt anh.

- Có người ở đây sao?

Jimin nhìn một vòng, dưới sự chiếu sáng của chiếc đèn vào đêm khung cảnh ở đây trở nên yên bình đến lạ, từng tá lá từng đóa hoa mang đến cảm giác thật thoải mái. Bên trong căn nhà, đèn vẫn mở. Jimin nuốt nước bọt, cổ họng trở nên khô đến đau rát. Anh vẫn từ từ tiến đến cánh cửa ra vào, tim anh như sắp nổ ra, bàn tay run rẩy mở cửa, có một người phụ nữ đang chăm chú quay mặt vào trong làm điều gì đó, Jimin giác tiến vào giữa sảnh, miệng nhỏ tiếng gọi

- Xin lỗi, cho tôi hỏi.

Người phụ nữ nghe âm thanh lạ liền ngoảnh đầu quay sang, khoảnh khắc gương mặt ấy rõ ràng trước mắt khiến tim Jimin như muốn nổ tung.

- Cậu trai trẻ, cậu tìm ai ư? Sao cậu vào được đây?

Jimin chết lặng, miệng mấp máy nhưng lại chẳng phát ra được âm thanh gì. Người phụ nữ liền cất tiếng gọi thêm

- Cậu trai trẻ, cậu sao thế? Cậu cần tìm ai?

Jimin vẫn lặng im như pho tượng khiến người phụ nữ trở nên sốt sắn, liền di chuyển bàn tay, từ từ tiến đến trước mặt Jimin với chiếc xe lăn mình đang ngồi. Người phụ nữ ngước lên nhìn Jimin, chàng trai thất thần kì lạ, với đôi mắt đỏ ao và gương mặt đầy đau khổ.

- Tôi giúp gì được cho cậu không? Ổn chứ cậu trai?

- À.....dì....dì không biết cháu sao?

- Ôi, thật xin lỗi. Trước đây cậu có ghé qua đây sao? Chả trách tôi lại thấy cậu khá quen thuộc nhưng tôi lại không thể nhớ ra cậu.

- Dì à!

- Sao?

Người phụ nữ vẫn ngơ ngác nhìn anh. Đôi mắt Jimin lưng tròng, anh dừng như chẳng thể thở nổi nữa.

- Vâng....trước kia cháu từng qua đây. Dì....dì có thể cho cháu biết tên dì không?

- Tôi à... Tôi tên Misoo. Có việc gì sao cậu trai trẻ?

Jimin khụy xuống, tay rung rẩy ôm lấy người, anh bắt đầu khóc, tiếng khóc nghẹn ở cổ họng nhưng vai lại rung lên ngày càng mạnh.

- Sao thế này? Cháu sao thế cậu trai.

- Mẹ à, mẹ của con, thật sự là mẹ rồi.

Misoo vô cùng bối rối, bà thấy tim mình cũng đau nhói mỗi lần tiếng nấc của Jimin vang lên nhưng lại chẳng thể biết người trước mắt mình là ai.

- Cậu trai này, cậu nhầm lẫn gì chăng?

- Không, con là Jimin đây. Jimin của mẹ đây. Mẹ không nhận ra Jimin sao? Là con đây mà.

Jimin nước mắt tuông rơi nhìn người phụ nữ trước mắt trao cho mình ánh mắt hoàn toàn xa lạ. Lòng anh đau như cắt.

"Bịch" Tiếng rơi của một vật là từ phía cửa khiến cả hai dừng lại nhìn.

[ VKOOKMIN] FEARNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ