Chương 25: Cậu cũng ngầu

1.1K 84 7
                                    

Lương Tiêu trực tiếp bị Lộ Trạch đẩy ra khỏi nhà bếp. Cánh cửa nhà bếp vốn cũng không bền lắm bị Lộ Trạch đóng cái sầm lại, xém chút nữa đã hy sinh anh dũng.

Một lát sau, Lộ Trạch bưng hai bát mỳ đi ra, sắc mặt cũng đã khôi phục lại bình thường.

Lương Tiêu đi đến đỡ giúp cậu, "Không có bàn ăn, bình thường tôi đều ăn luôn ở bàn trà."

Hai người bê bát mỳ đến bàn trà, Lương Tiêu hỏi: "Cậu ngồi sô pha hay ngồi ghế nhỏ?"

"Có gì khác nhau sao?"

"Sô pha có hơi cao, ghế nhỏ thì thấp hơn chút, cậu ngồi ghế nhỏ đi."

Lương Tiêu lấy một cái ghế nhựa nhỏ cạnh sô pha ra, sau khi Lộ Trạch ngồi xuống thì vô cùng đắc ý hất cằm lên nói "Nếm thử đi, hôm nay hẳn là còn phát huy tốt hơn bình thường đấy."

"Ngửi rất thơm." Lương Tiêu nói.

Bọn họ cố gắng khôi phục bầu không khí trở lại bình thường.

Mỳ rất nóng, Lương Tiêu gắp một miếng lên thổi thổi, Lộ Trạch cũng làm gống anh.

"Trưa nay mấy giờ anh đi làm?" Lộ Trạch hỏi.

"Có hẹn với khách hàng lúc 11h."

"Ăn cơm trưa à?"

"Ừm, còn đi dạo phố với xem phim gì đó nữa."

Lương Tiêu đưa mỳ vào miệng. Từ lần trước Lộ Trạch ăn mỳ bò với anh, cậu đã phát hiện ra Lương Tiêu có một thói quen, ăn một gắp mỳ sẽ không bao giờ cắn đứt, nhất định phải ăn hết.

Cậu cười cười, Lương Tiêu không rõ cậu cười gì nên liếc nhìn cậu, "Ngon lắm."

"Tôi không muốn về trường lắm," Lộ Trạch nói, "Có thể đi cùng anh không?"

Lương Tiêu dừng đũa, có hơi kinh ngạc nhìn cậu. Lộ Trạch không hiểu biểu cảm này của anh là có ý gì, thế là cậu cụp mắt xuống.

"Cùng đi sao?" Lương Tiêu lặp lại.

Lộ Trạch gật đầu, "Chính là bọn anh làm gì tôi cũng làm theo cho hết thời gian, sẽ không quấy rầy bọn anh đâu."

Lúc này Lương Tiêu mới cúi đầu xuống ăn tiếp, "Có thể."

Vài giây sau Lộ Trạch đột nhiên nói "đậu mé". Cậu nhìn chằm chằm Lương Tiêu, "Vừa nãy anh nghĩ cái gì vậy? Đừng bảo là tưởng tôi muốn gia nhập với hai người đấy?"

Lương Tiêu vẫn chưa ăn xong gắp mỳ, không cẩn thận cắn đứt mất, anh cười nói: "Không có....."

Lộ Trạch cũng cười, "Bớt đi, chắc chắn là anh nghĩ vậy rồi, nếu không sao phải kinh ngạc vậy chứ."

Cậu dừng một chút, nhỏ giọng hỏi: "Anh sẽ không.... còn có cả công việc cho ba người đó chứ?"

Lương Tiêu nhìn thẳng vào cậu, Lộ Trạch sửa lại, "Không phải ba người đi.... Chính là.... Ba người cùng nhau.... Xin lỗi, lời tôi nói có chút vấn đề....."

Cậu nhịn cười cũng rất khó khăn, Lương Tiêu đáp lại: "Không có, ngoại trừ đi chơi trò kịch bản căn phòng bí mật chết chóc ra thì đều chỉ có hai người."

[Hoàn][ĐM] Say ĐắmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ