băng vệ sinh

423 13 0
                                    

Chỉ là hai phút phim ngắn ngủi nhưng tiếng thở dốc như có như không phát ra từ trong màn ảnh, lại thêm hình ảnh đôi mắt quyến rũ ẩn tình của người phụ nữ và vòng eo mạnh mẽ rắn rỏi của thiếu niên cũng đủ khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.

Càng khỏi nói tới người ngồi ở bên cạnh cô bây giờ còn là Thái Hanh.

Cô thật sự không dám nghĩ, nếu như cô thật sự làm loại chuyện đó ở thư viện... Chuyện xảy ra trước đó ở trong phòng cứu thương, ngoại trừ vì muốn bày cho Phạm Vi đang nhìn lén ra thì còn vì nơi đó khá an toàn.

Trân Ni không đáp lời, cô cảm thấy quá ư là ngượng ngùng.

Thái Hanh lại chẳng nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ cảm thấy ở trong một nơi nghiêm túc như vậy làm chuyện kia nhất định sẽ rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, giữa những kệ sách xen lẫn tiếng bước chân mơ hồ của bạn học, chỉ cần lấy một quyển sách ra khỏi giá liền có thể nhìn được cảnh xuân ở phía sau.
Nếu như anh cố tình bắt ép cô thì nhất định cô không thể phản kháng được, cô chỉ có thể chống tay lên giá sách, quay lưng lại để mặc cho anh va chạm.

Không gian trong đó vô cùng yên lặng.

Cô nhất định sẽ không dám lên tiếng, cũng không dám thoải mái làm ra vẻ dâʍ đãиɠ như thường, cô chỉ có thể nắm chặt bàn tay, cố gắng kiềm nén âm thanh của mình. Còn anh lại không ngừng đâm vào trong huyệt nhỏ của cô, côn ŧɦịŧ thô to đâm mạnh vào bên trong, vừa nghe thấy những âm thanh nhỏ vụn ưm ư từ trong nơi sâu xa nhất yết hầu không kìm nén được phát ra, vừa làm tới mức nơi đó của cô không ngừng trào ra chất lỏng, nói không chừng còn có thể phun lên giá sách, làm bẩn một căn phòng thanh tịnh.

Hai mắt Thái Hanh đỏ lên.

Anh day day ấn đường, bây giờ anh chỉ nghĩ tới chút xíu cảnh kiều diễm đã không chịu đựng được như vậy rồi sao?
Thái Hanh che đôi lông mày, hơi ngồi thẳng người, vẻ mặt khôi phục lại như bình thường, chỉ là bàn tay trước đó vẫn luôn đặt trên tay vịn nay đã rơi vào trên đùi Trân Ni.

Tay của anh cứ thể đặt lên trên đùi cô gái nhỏ, cách mép váy của cô chỉ mấy milimet, anh chỉ cần hơi duỗi tay liền có thể luồn vào nơi bí ẩn của cô.

Sao cô, sao cô có thể không để ý được?

Trái tim Trân Ni nhảy lên “Thình thịch thình thịch” liên tục không ngừng, lòng bàn tay của anh cứ như có lửa, thiêu đốt đùi của cô, mỗi nơi được anh chạm vào đều vô cùng nóng bỏng.

Phim điện ảnh kết thúc.

A Hách phụ trách đưa Phó An An về, trong màn đêm thăm thẳm, trên đường phố náo nhiệt chỉ còn dư lại cô và Thái Hanh.

Mắt Thái Hanh nhìn cô tuôn ra chút động tình sâu kín: “Tới nhà anh nhé?”
Trân Ni há có thể không biết anh đang nghĩ cái gì, chẳng qua cô cũng không từ chối, gật gật đầu.

Nơi ở của anh ở gần quảng trường thành phố, bọn họ đi một lát là tới.

Thái Hanh mở khóa cửa, đẩy cửa ra kéo cô vào trong.

Trong bóng tối, anh giơ tay lên tìm được công tắc bật đèn ở cạnh cửa.

Trân Ni tò mò đánh giá chỗ ở mới của anh, căn nhà hơi u tối, mặc dù trống trải nhưng cũng có một vài món đồ trang trí, khiến cho căn nhà không quá quạnh quẽ. Cô cởi giày ra, đi theo anh vào trong phòng, chân đạp lên trên mặt thảm màu xám bạc, không tạo ra bất cứ âm thanh nào.

bóc kẹoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ