Rửa mặt xong vẫn còn sớm, những người khác còn chưa tỉnh giấc, thím Triệu đã tới đây hỗ trợ còn giúp bọn họ làm bữa sáng. Bữa sáng đơn giản chỉ có hai món mặn một món canh, nhưng dùng đồ trong thôn để nấu thì vẫn mang một hương vị khác hẳn so với thành phố.
"Vất vả cho thím rồi." Phó Nam Ngạn giúp sắp xếp chén đũa ở bên cạnh, "Để thím mới sáng sớm đã chạy tới đây."
"Có gì đâu chứ." Thím Thẩm sảng khoái vẫy vẫy tay, cười ha hả, nhìn về phía ba người, ánh mắt tràn đầy tôn kính và ngưỡng mộ, "Biết các cháu tới nên mọi người trong thôn chúng tôi đều rất vui, mới có thế này đã tính là gì."
Lúc trước bệnh viện số Năm cũng từng có hoạt động phải tới các thôn, người dân trong thôn đều cực kỳ cảm kích đối với các bác sĩ từ tỉnh xuống. Đây đều là những thôn nghèo lạc hậu, những người trẻ còn sức lao động thì đã đi xa tìm việc hết, chỉ còn lại vài người già và trẻ con còn ở lại, sức khỏe cơ thể cũng yếu không hơn không kém, bị bệnh cũng khó có thể được chữa trị hiệu quả, bác sĩ ở tỉnh tới đó chính là ân nhân của bọn họ.
Thím Triệu là người lớn lên trong thôn Đại Loan, trong thôn trọng nam khinh nữ, bà đi theo bậc cha chú học trộm một chút về y học, nhưng cũng chỉ biết một chút cơ bản nhất, nhìn thấy những bác sĩ ở tỉnh tới nên đương nhiên sẽ muốn lấy kinh nghiệm từ họ, vẻ mặt bà chờ mong hỏi: "Đúng rồi, mọi người tới từ khoa nào vậy?"
Phó Nam Ngạn mỉm cười nói "Tâm lý", vẻ mặt của thím Triệu cứng đờ hơn một chút.
"Tâm lý?" Đương nhiên bà cũng không hiểu, "Là kiểu chữa bệnh tâm thần à?"
"Cũng không giống lắm." Phó Nam Ngạn giải thích với bà, "Rất nhiều người đều cho rằng bệnh tâm lý nào cũng cực kỳ nghiêm trọng, như là bị điên hoặc ngốc rồi, không chữa nổi. Thật ra đại đa số bệnh tâm lý cũng không tới mức đấy, đây cũng là bệnh thường gặp, có liên quan tới cảm xúc, tư duy, hành vi tình cảm, tất cả những thứ đó đều có liên quan tới khoa Tâm lý của chúng tôi."
Thím Triệu nửa hiểu nửa không trả lời: "À... Ừm."
Dù sao cũng là khu vực xa xôi, bình thường không tiếp xúc với những thứ này, trong thôn có thể ăn cơm và làm việc vậy là đủ rồi, rất ít người chú ý với phương diện tâm lý. Thái độ của thím Triệu đối với mọi người cũng lạnh lùng hơn rất nhiều, không hề đi theo bọn họ hỏi đông hỏi tây, cơm nước xong xuôi liền lấy cớ trong nhà có việc đi về trước, ban đầu nói muốn dẫn bọn họ đi dạo loanh quanh bây giờ cũng không thấy bóng dáng đâu.
Trần Khai Tế không có cách nào làm quen với sự lật mặt này, giọng điệu không tốt: "Cái gì kia chứ, nói chúng ta thuộc khoa Tâm lý xong là không để ý tới chúng ta nữa, tâm lý thì sao, tâm lý chính là ngành trọng điểm ở viện chúng ta đó, cũng không cần phải xem thường như vậy chứ? Đúng là người nghèo kiến thức!"
"Không được nói như vậy," Phó Nam Ngạn nhàn nhạt mở miệng, "Tâm lý học là ngành mới phát triển, để mọi người có thể đón nhận một điều mới là cả một quá trình, hiện tại chúng ta đang ở giai đoạn mở rộng tâm lý học, đây không chỉ là vấn đề của một người."
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiêu tâm - Tự Xuyên
RomanceNăm ấy thực tập tại bệnh viện, Trì Chiếu phải lòng giáo sư Phó khoa Tâm lý. Giáo sư trầm tĩnh ôn hòa, dáng người lẫn khuôn mặt đều đẹp, trình độ học vấn càng không cần phải nói, nhưng đáng tiếc lại là một người mù. Đáng tiếc là một người mù. Rất nhi...