Trương Trạch Nghị vốn nghĩ rằng đối phương sẽ cự tuyệt nụ hôn này, hoặc ít nhất cũng tỏ thái độ giống như bị ép buộc. Nhưng không ngờ, Trần Lập Ba lại không thèm đếm xỉa đến anh.
Nụ hôn kết thúc, Trương Trạch Nghị ngước mặt nhìn vào đôi mắt ấy, không có sự tức giận như anh nghĩ, là một đôi mắt hoàn toàn vô cảm.
Trương Trạch Nghị muốn nói, nhưng cuối cùng lại không biết phải nói điều gì. Trong không gian chật hẹp, cả hai yên lặng nhìn nhau và chính Trần Lập Ba là người phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
- "Chắc là anh đã tốn rất nhiều tiền để tìm chuyên gia, tất cả hết bao nhiêu, tôi sẽ trả dần dần cho anh."
Trương Trạch Nghị bật cười, tại sao người này thích nói những lời gây tổn thương như thế? Cậu ấy thật sự không cảm nhận được bất kỳ điều gì từ những việc anh làm sao?
- "Không cần tiền của cậu." Trương Trạch Nghị vẫn giữ nguyên tư thế như trước, thậm chí anh còn dần dần nhích về phía trước. Trần Lập Ba nhìn vào mắt của đối phương sau đó thở dài một cách mệt mỏi: "Tôi sẽ trả lại số tiền này cho anh." Nói xong, cậu đưa tay vào túi quần lấy điện thoại.
Với những tiện ích trong việc thanh toán bằng công nghệ như hiện nay, không có nhiều người sử dụng tiền mặt hay thẻ ngân hàng nữa vì vậy cậu cho rằng Trương Trạch Nghị cũng sẽ thanh toán bằng điện thoại của anh.
Cậu muốn xem số tiền mà người kia đã trả là bao nhiêu.
Trần Lập Ba không muốn giả vờ không biết, cũng không muốn nợ người này bất kỳ đồng nào!
Điện thoại nằm trong túi quần của Trương Trạch Nghị, Trần Lập Ba vừa định thò tay vào lấy thì đối phương đã nhanh tay giữ chặt cổ tay cậu.
Trần Lập Ba càng giãy giụa, người kia càng nắm chặt. Không những thế, Trương Trạch Nghị còn kéo tay Trần Lập Ba đi thẳng xuống phía dưới. Mu bàn tay cậu bị bao phủ trong lòng bàn tay của đối phương.
Trần Lập Ba cảm nhận được kích thước cũng như độ nóng của nơi nào đó. Không khí trong xe đột nhiên trở nên ngột ngạt làm cậu đổ mồ hôi, thậm chí hai bên má cũng bắt đầu đỏ ửng lên.
Trần Lập Ba rút tay về nhưng người kia vẫn giữ chặt không cho cậu động đậy. Cậu ngẩn đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương, lúc nhìn thấy trong đôi mắt ấy phản chiếu hình ảnh của bản thân, không hiểu sao Trần Lập Ba có một cảm giác kì lạ.
- "Anh thả tay tôi ra."
Trần Lập Ba tức giận nhưng chỉ biết nghiến răng hét lên với âm lượng nhỏ giống như đang làm chuyện xấu hổ. Mặc dù cả hai đang ngồi đang hoàng trong xe nhưng cậu vẫn không dám lớn tiếng.
Trương Trạch Nghị không muốn buông tay nhưng anh cũng không biết phải làm gì khác. Cuối cùng chỉ có thể để đối phương rời đi trước mặt mình, thậm chí đến một cái ngoái đầu cũng không có.
Đêm đó, lần đầu tiên Trần Lập Ba mất ngủ sau khi nhìn vào bức ảnh chụp chung của cậu và Bùi Tư.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Lập Ba lên mạng tìm công việc bán thời gian. Cậu không thể rời khỏi sở thú vào ban ngày nên chỉ có thể tìm những công việc làm đêm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trans] KẾ HOẠCH SĂN MỒI
Fiksi PenggemarLuật sư Trương Trạch Nghị x Chủ sở thú Trần Lập Ba Thể loại: Cường thủ hào đoạt _________________________________________ Bản dịch được thực hiện dưới sự cho phép của tác giả. AUTH: 小葡萄养乐多 Link: https://weibo.com/u/7208499064 Trans: Leyi NO COPY ❌