Trương Gia Nguyên gà gà gật gật đợi ở quán nước xập xệ đến tận đêm khuya, đợi đến mức cả chó cũng đi ngủ rồi, đám người trong thôn mới lóc cóc kéo nhau tới.
"Tiểu huynh đệ?" Một bàn tay nắm vai y lay lay.
"A?" Trương Gia Nguyên mơ màng mở mắt, y ngáp một cái, khi tỉnh táo lại mới thấy ở đây phải có tới chục người. Y kì quái hỏi, "Không phải chỉ là dẫn đường lên núi thôi sao? Cần gì nhiều người như vậy?"
"Ta sợ trên núi nguy hiểm, đi đêm nhiều người vẫn hơn." Người mới lay y dậy giải thích, sau đó lại tự giới thiệu, "Tiểu huynh đệ có thể gọi ta là lão Lỗ."
Trương Gia Nguyên gật gật đầu, cũng không hỏi gì thêm. Y ngoan ngoãn đứng lên nhập đoàn, khách khí nói, "Đành phiền Lỗ đại ca dẫn đường rồi."
"Không có gì, chúng ta mau đi thôi."
Cả đoàn tính thêm cả Trương Gia Nguyên là tròn mười người, lão Lỗ đi trước dẫn đầu, phía sau là Trương Gia Nguyên cùng thôn dân.
Trương Gia Nguyên nhớ điện Chu Tước cách trấn Lệnh Khâu không xa lắm, thế nhưng không biết lão Lỗ dẫn đường kiểu gì, y càng đi lại càng thấy xa. Y tự vấn trong lòng, thế nhưng vắt óc ra vẫn chẳng tài nào nhớ nổi đường lên Chu Tước điện ngày trước ra sao, đành phải tự an ủi bản thân, có lẽ trước đây y dùng chân thân bay lượn nên mới thấy nhanh, giờ làm người đi bằng hai chân nên sẽ thấy chậm.
Đoàn người rồng rắn nhau lên đến đỉnh núi, Trương Gia Nguyên nhìn quanh bốn phương tám hướng, thế mà chẳng thấy Chu Tước điện chói mù mắt chó đâu. Y quay sang lão Lỗ, "Điện Chu Tước đâu, sao ta không..."
Y còn chưa kịp nói dứt câu, không gian tĩnh lặng đột nhiên vang lên tiếng "ung... ung... ung" trầm thấp ngân dài, trong đêm đen càng như tiếng quỷ kêu đòi mạng. Đám người trố mắt nhìn nhau, mỗi người một vẻ, thế nhưng đa phần đều hốt hoảng sợ hãi.
Trương Gia Nguyên thở dài trong bụng, gặp quỷ thật rồi.
Lão Lỗ là người duy nhất bình tĩnh ở đây, "Sợ gì chứ, chỉ là tiếng cú thôi."
Trương Gia Nguyên: "..."
Nghiêm túc chứ đại ca? Trên đời này làm quái gì có con cú nào kêu như vậy?!
Như để chứng thực lời phỉ nhổ trong lòng y, ngọn cây cao trên đầu mọi người phát ra tiếng đập cánh phành phạch. Một "con cú" thân dài hai thước đập cánh liệng qua đầu mọi người, lúc nó vút qua, tất cả mọi người đều nhìn rõ mặt nó. Rõ ràng là thân chim cú, thế nhưng mặt nó lại là mặt người, trên mặt mọc bốn con mắt, trên đầu còn có hai tai.
Đây nào có phải chim cú? Đây rõ ràng là Ngung!
Trương Gia Nguyên càng nghĩ càng thấy kì lạ. Lúc đi đường y đã chú ý kĩ, phong ấn ma khí trên núi Lệnh Khâu chưa hề bị phá, càng lên đỉnh núi linh khí càng sung túc, nơi này rõ ràng nên có cỏ cây xanh tốt, thú vật đầy đàn. Thế nhưng cả núi Lệnh Khâu vẫn cứ trọc lông lốc, không chỉ không có thú vật, cỏ cây thưa thớt, ngay cả cái cây trên đầu y đây cũng như sắp trút hơi tàn.
Càng kì quái hơn chính là, nơi linh khí sung túc thế này vốn không phù hợp với dị thú như Ngung. Ngung sẽ không chủ động tới đây, vậy rốt cuộc kẻ nào thả nó tới?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Nguyên Châu Luật] Sau khi Thần Long biến thành Ma Long
FanfictionThần chưa chắc đã tốt, Ma chưa hẳn đã xấu. "Đối với kẻ khác, ngươi đã là ma. Nhưng đối với ta, ngươi vĩnh viễn là thần." Gỡ mìn: Huyền huyễn, HE.