Chương 12

287 54 6
                                    

Người và rồng trợn mắt nhìn nhau.

Châu Kha Vũ cau mày, hắn cúi đầu nhìn hai tay mình, nghiêm túc cảm nhận thần lực dồi dào trong nội đan, chốc sau bỗng phun ra một chủ ý tệ hại, "Chi bằng đánh sập luôn mật thất này đi?"

Trương Gia Nguyên: "..."

Nếu Chu Tước sống dậy, con gà rừng này nhất định sẽ là kẻ đầu tiên bị Chu Tước đại nhân truy sát.

"Ngươi đã đập thủng nóc đại điện của người ta rồi, giờ còn muốn đánh sập cả mật thất của người ta?" Trương Gia Nguyên như gặp trúng thiếu niên thời kì phản nghịch đụng đâu đánh đó, đầu nhức tới mức muốn nổ cả ra, "Phượng Hoàng đại nhân, ngươi đến đây tìm Chu Tước để báo thù rửa hận hả?"

Châu Kha Vũ lạnh nhạt liếc y, hoàn toàn chẳng thấy việc đánh sập mật thất này là chuyện gì to tát, "Không phải cũng chỉ là một cái tổ chim thôi à. Được rồi, không đánh sập chỗ này cũng được, miễn là ngươi nhớ đường."

Con rồng quấn trên cổ tay hắn nghe xong câu này lập tức thay đổi thái độ, "Haha, còn cần ta nhớ đường gì chứ. Chỉ là một mật thất cỏn con thôi mà, Phượng Hoàng đại nhân muốn đập chỗ nào thì cứ việc đập, ai dám ý kiến!"

Trương Gia Nguyên vội vàng phủi sạch trách nhiệm, y ngửa đầu chớp mắt, rõ ràng Châu Kha Vũ chỉ thấy một cái mặt rồng, vậy mà hắn vẫn cảm nhận được dáng vẻ y đang gắng sức nịnh nọt, "Không biết Phượng Hoàng đại nhân muốn đánh sập bức tường nào nha? A, hay là để ta giúp đại nhân tìm bức tường mỏng nhất nhé?"

Y nói xong, chẳng cần biết Châu Kha Vũ có đồng ý hay không đã bay khỏi cổ tay, cúc cung tận tụy tìm cho Phượng Hoàng đại nhân bức tường mỏng nhất.

Chóp đuôi y gõ gõ lên tường, chăm chú lắng nghe, chốc sau mới hào hứng hò hét, "Đại nhân, bức tường này mỏng nhất đó!"

Châu Kha Vũ gật đầu, "Biết rồi, lại đây đi."

Lửa Phượng Hoàng nổi lên từ lòng bàn tay soi mật thất sáng như ban ngày, hơi nóng tỏa ra hun muốn chín cả xác thịt.

Trương Gia Nguyên bị hun nóng thè cả lưỡi, y sợ nóng, lại càng sợ lúc Châu Kha Vũ thi phép không cẩn thận sẽ ném cả mình đi luôn. Cổ tay không còn là nơi an toàn, y nghĩ ngợi trong phút chốc, sau đó ba chân bốn cẳng lao đến trước ngực Phượng Hoàng đại nhân, móng rồng chẳng kiêng kị lật mấy lớp y phục, sau đó vùi cả người vào trong, chỉ thò ra mỗi cái đầu rồng.

Đương lúc lửa Phượng Hoàng sắp đập tan bức tường mật thất, Trương Gia Nguyên bỗng hét to, "Khoan! Từ từ, đợi chút!"

Y nhoài cổ ra ngoài, cố gắng căng mắt nhìn, đoạn nói, "Hình như ta vừa thấy bức tường kia xuất hiện hoa văn?!"

Châu Kha Vũ thu lại liệt hỏa Phượng Hoàng, dời bước tới gần, quan sát thật kĩ bức tường trước mặt.

Chu Tước lòe loẹt dát vàng cả Chu Tước điện, ngay cả bức tường mật thất này cũng không chịu tha.

Trương Gia Nguyên chăm chú nhìn kĩ từng chi tiết, ngoài kết luận vàng mà con chim trĩ kia dùng để dát tường là vàng thật ra thì hoàn toàn không thu hoạch được gì khác. Y bực dọc nghĩ, chẳng lẽ dạo này y gặp mấy thứ tà ma nhiều quá, vậy nên giờ nhìn đâu cũng thấy điều kì quái hay sao?

[Nguyên Châu Luật] Sau khi Thần Long biến thành Ma LongNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ