Chương 2 : Rước Dâu Ngày Rằm

178 4 0
                                    

Cái âm thanh ấy tuy nhỏ mà uy như đập vào tai mọi người, ông Đồ trong nhà nãy vẫn còn tia hi vọng nay lại bị nó dập tắt. Ông căng thẳng đứng dậy, nhìn vợ mình một cái, nước mắt đã đọng lại trên khóe mắt.

"Vẫn không thoát khỏi ý trời. Tội nghiệp cho đứa con gái bé bỏng."

Nói rồi ông dứt áo, quay bước đến phòng con gái cùng vợ. Cánh cửa phòng được đẩy ra, Bích Nguyệt trùm lụa đỏ che đầu, khoác trên người bộ xiêm y màu đỏ rực rỡ tôn lên dáng người kiêu sa yêu kiều, bà vú nắm lấy tay trái của cô, dẫn đến trước mặt cha mẹ.

Ông Đồ nhìn con gái lớn mà rơi nước mắt, hai người ân hận ôm chầm lấy đứa con gái lần cuối, cổ họng như bị gì đó chặn ngang, nghẹn ngào không nói nên lời. Lớp phấn sau tấm lụa đỏ trên má cô đã nhòe đi bởi nước mắt, cô khóc không thành tiếng.

"Cha mẹ, công ơn dưỡng dục hai người Nguyệt con không có cách nào báo đáp. Con chỉ mong cha mẹ ở nhà chăm lo thân thể, có cơ hội con sẽ viết thư trở về. Cha mẹ đừng buồn."

"Con gái…"

Hai ông bà cùng nhau thốt lên, nhưng rồi ở ngoài cổng phủ lại vang lên tiếng thúc dục.

"Tân lang đã đến. Tân nương mau lên kiệu kẻo qua giờ lành."

Bà vú gật đầu với hai người, rồi tay dẫn Bích Nguyệt đi ra, đứa em nhỏ ngây thơ không biết từ đâu chạy lại, nó không biết gì mà ôm lấy chân cô, mếu máo nói.

"Chị đi chị có về chơi với em nữa không."

Nguyệt rơm rớm nước mắt, xoa đầu đứa em trai như thường ngày.

"Có chứ. Lúc nào em lớn lên, đỗ đạt thành quan thì lúc ấy chị sẽ về. Ở nhà nhớ ngoan nghe lời cha mẹ nghe chưa."

Cậu nhóc bỗng dúi vào tay chị một con ngựa gỗ mà cậu xem như bảo bối, rồi bảo.

"Vâng. Em nhất định sẽ như cha. Em tặng chị nè, nếu chị có buồn cứ lấy nó ra chơi là hết buồn à."

"Thằng nhóc này… chị đi đây. Bảo trọng."

Nguyệt mỉm cười trong nước mắt, cô nhận lấy nó rồi theo chân bà vú đi ra khỏi cổng.

"Tội nghiệp con gái ta…"

Haii ông bà mắt rướm lệ trông theo, họ biết những lời từ biệt của con gái bây giờ cũng có thể là lời cuối cùng họ được nghe, chuyến đi này lành ít dữ nhiều, sợ không có ngày gặp lại. Trong nhà bây giờ chỉ còn lại một màu ảm đạm thê lương, cả nhà đứng đó, ánh mắt buồn bã nhìn cô bước chân lên kiệu hoa mà lòng đau không kể xiết.

______

Sau khi cô đã yên vị trong kiệu hoa rực rỡ thì người thanh niên áo trắng mới quay ngựa trở lại dẫn theo đoàn người rời đi. Tiếng trống, tiếng kèn khó nghe lại vang lên, xung quanh đường người xem chật cứng, không ít lời bàn tán ra vào lọt vào tai Bích Nguyệt.

"Lần đầu tôi xem cái đám cưới mà lại rước dâu buổi đêm, lại trúng đêm rằm tháng cô hồn nữa chứ. Tân lang còn mặc áo trắng, treo mặt nạ trắng, cả con ngựa cũng trắng luôn, tôi trông chẳng khác gì là người ta diễu hành đám tang ấy."

Kết Hôn Âm Dương Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ