Chương 9 Bức thư của bà mỡ

114 3 0
                                    

Dưới bóng trăng rằm, hai nam thanh nữ tú xứng đôi vô cùng cưỡi trên con tuấn mã đi sâu vào rừng hoa thăm thẳm, hương hoa sắc người như hòa quyện vào nhau tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp, nếu có ai vô ý bắt gặp hẳn lòng cũng đầy ghen tị không thôi.

Được biết, nơi này là vùng đệm giữa âm phủ và trần gian, hay nó có thể gọi là quỷ môn, chỉ có Hắc Bạch vô thường mới biết đến lối đi vào địa ngục là quỷ môn quan. Gia Khánh năm nay cũng là tròn hai mươi tuổi, cũng sinh vào ngày rằm tháng bảy như cô. Ở nhân gian sinh ngày này là đại hung, còn ở đây thì nó được xem như đại cát đại lợi, nên từ nhỏ Gia Khánh nhất mực được nuông chiều.

Nhưng cũng vì cái thời gian sinh thời này của anh mà khiến cả gia tộc rơi vào hỗn loạn, bởi anh chỉ là con của vợ lẽ, bà sinh anh xong vì khó đẻ mà mất đi tính mạng, trong nhà còn có một anh trai tên là Gia Long con của bà lớn, mọi quyết định trong gia đình đều do bà lớn quản. Nay cưới Bích Nguyệt về lẽ ra là ngày vui của cả gia tộc, nhưng lại bị bà lớn phản đối quyết liệt vì lí do nào đó, nhưng mà ngày sắp rước dâu nó lại được bà ấy thông qua, thật sự rất bất ngờ.

Với lại cô nghe Gia Khánh nói, đã ngàn năm nay, chưa hề có trường hợp nào mà cả bốn gia tộc cưới một con người về làm vợ, thường thì là cưới người trong tộc hoặc ước thông gia với tộc khác, có thể Bích Nguyệt là con người đầu tiên. Còn lý do tại sao thì ngay cả anh cũng không biết, nhưng mà anh biết cô rất quan trọng, bởi vì ông nội của anh sau khi anh sinh ra được hai năm thì cũng bỏ đi biệt tích, hôn sự này cũng do người sắp đặt, ắt phải có lí do đặc biệt nào đó.

_______

Hai người cứ đi mãi đi mãi, khi qua khỏi cánh đồng hoa rực rỡ, xuyên qua rất nhiều rừng cây rập rạp, phía trước mặt cô là những bức tường đắp đất dài vô tận cao trên bốn mét.

Gia Khánh mỉm cười đeo mặt nạ trở lại, mang theo Bích Nguyệt đi đến cổng thành.

Từ cửa cửa thành đi vào, còn có hai hộ vệ của Bạch gia, bọn họ đều đeo mặt nạ quỷ, hiển nhiên cũng biết đến Gia Khánh, nhìn hai người đi đến bọn họ đều là ngẩn ra, sau đó lập tức thoáng khom người.

"Thiếu gia… người đã trở về. Đây là.. thiếu phu nhân."

Khẽ gật đầu, Gia Khánh không nói gì lập tức đi vào, vừa bước vào trong cảnh tượng choáng ngợp đập vào mắt Bích Nguyệt, phía trước đều là những dãy nhà ngói cổ dày san sát lại với nhau, trên cửa mỗi nhà đều treo một cái đèn lồng đỏ bắt mắt lạ thường.

Bây giờ cũng đã là canh ba trời còn chưa sáng, nhưng xung quanh đường phố lại vô cùng tấp nập rất đông người qua lại, có người đeo mặt nạ, có người thì không, các quầy hàng bày bán những thứ rất bắt mắt như là quần áo, nữ trang hay lúa gạo gì đấy, trông chẳng khác gì một thôn làng bình thường, chứ không hề ghê tởm như ở nhà họ Trần.

Hai người cưỡi ngựa trắng đi trên con đường đất hiển nhiên là dẫn đến sự chú ý của mọi người, nhưng không ai dám lên tiếng hay gì mà chỉ tự động tách ra nhường đường rồi cúi đầu cung kính.

Cô hơi ngạc nhiên.

"Gia Khánh, sao giờ này ở đây lại đông người vậy chứ, bọn họ không ngủ hay sao.?"

Kết Hôn Âm Dương Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ