chương 16: rắc rối

133 21 2
                                    

Đi học với tâm hồn trên mây cụ thể ở ở cái đồng hồ 6 triệu đô mà chị đồng ý chi ra để mua cho em, sao trong hồ sơ chị được miêu tả là chi tiêu rất thông minh cơ mà ?
(Có luôn ??)

Ngậm trong miệng ống hút của hộp sữa dâu, em nhai nó đến sắp nát đến nơi rồi, cậu đi sau cũng nhìn em bằng một con mắt dè dặt.

"Má nó, cái gì vậy ?!"

Tự nhiên em chửi tục một câu làm cậu giật mình thon thót, đâu ai ngờ, có người tự nhục nhã với việc mà chính bản thân mình làm vào ngày hôm qua đâu.

"... N-này.... "
"Gì ?"- nhìn gương mặt như quỷ dữ của em, cậu lại ngậm miệng không dám nói.

Hôm qua em đã bắt đầu cư xử kì lạ rồi, ngay sau hôm cậu nghỉ, vừa đi học lại đã thấy cặp em ở chỗ ngồi, thắc mắc không biết em đã đi đâu, khi vào học cũng chẳng thấy mặt mũi, ăn trưa thì thấy em đang khoác tay Yoichi vừa cười vừa nói trước sự ngượng ngùng hiếm có của thiếu gia nhà Isagi.

Nhai cơm trưa nuốt không trôi, cậu tranh thủ giữ em lại ngay sau khi giờ trưa kết thúc.

"Cậu giận tôi à ?"
".... "
"Meguru? Tôi xin lỗi mà, đáng lí ra tôi nên báo cho cậu sớm hơn... "
"Nhưng mà.... Tôi có quen cậu à ?"

Cậu sững người, nhìn đôi mắt ngây ngô của em mà đột nhiên thấy hụt hẫng, cười một cách gượng gạo, cậu cố gắng níu giữ tia hi vọng nhỏ nhoi rằng em chỉ đang đùa. Nhưng cuộc đời mà, chuyện gì cũng có thể xảy ra hết.

"Tôi thực sự không quen cậu, xin lỗi nhưng mà tay..... "

Em nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang siết chặt cổ tay mình ra, đôi mắt xa lạ không hề ấm áp của em khiến cậu như bị dội gáo nước lạnh. Ngay khi thấy sự xuất hiện của Yoichi, đôi mắt em sáng lên, mặt ửng đỏ, lon ton chạy đến bên cậu ta rồi bỏ rơi Kiyoshi. Hành động này hoàn toàn không giống em lúc bình thường, hay còn nói là không hề giống với Bachira Meguru mà cậu quen. Hôm nay đối mặt với người bạn thân đã nói không quen biết mình, cậu có chút gượng gạo.

"Nè, Kiyoshi.... "
"H-hả ?"-cậu giật mình khi bị gọi tên, rời khỏi hồi ức không mấy đẹp về ngày hôm qua.
"Cậu..... Đỡ bệnh chưa ?"
".... Đỡ rồi... "

Đột nhiên cậu lại muốn châm chọc em, chẳng vì gì cả, cũng có thể là vì muốn trả thù cho câu nói tàn nhẫn của em.

"Hôm qua còn bảo không quen tôi, hôm nay lại hỏi thăm quan tâm à ?"
".... Xin lỗi.... Tôi..... "
"Không cần giải thích đâu, tôi hiểu mà"

Cậu nhún vai, cái balo đeo trên vai em đột nhiên nặng trĩu xuống. Cậu cười khẩy, đi nhanh lên trước, bỏ em lại phía sau, không nhanh không chậm hưởng thụ ánh mắt em hướng về phía lưng mình.

Cả buổi hôm đó, lớp học ngột ngạt đến khó thở, có một người đang giận dỗi và một người đang hối lỗi, ai cũng biết lí do là ở em.

Thầm cay cú trong lòng, em khóc ròng. Một ngày mà mọi chuyện đã tệ thế này rồi, vậy để em ngồi trò chuyện với số 8 trong không gian 4 chiều thêm 1 tháng nữa, có lẽ hình tượng em không thể cứu vớt lại được tí nào.

Ăn trưa.

Tuy giận nhau nhưng cậu vẫn 'miễng cưỡng' kéo tay em cùng đi đến canteen. Mọi người ai cũng biết, giận thì giận, nhưng mà thương thì vẫn cứ thương thôi.

[allbachira] Lặng. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ