chương 27: mùi hương

137 22 4
                                    

"Ừm..... Chúng ta thực sự có gặp nhau rồi.... Đúng chứ ?"
"Hah, cậu nói gì vậy Nagi? Đúng là cậu ấy có xuất hiện trước mặt cậu khá nhiều lần nhưng sao bây giờ mới nhắc ?"
"Vậy là có gặp nhỉ ?"
"Đương nhiên, đụng mặt mãi.... À phải rồi, lần nào gặp Bachira cậu đều cắm mặt vào điện thoại, không thì đang mơ màng, có một lần hai người ngồi kế nhau đấy"

Em đổi hướng về phía Reo, em có nhờ đâu mà nhắc chi vậy ?!!!

"Ồ, có hả ?"
"Để xem nào....là vào bữa tiệc không lâu trước đây, trong phòng họp của chúng ta, lúc đó cậu đang ngủ thì Bachira đi vào, vì hết chỗ nên cậu ấy ngồi cạnh cậu, hình như cậu còn dựa cả vào người cậu ấy thì phải"
"À, hôm trước cậu có hỏi loại ghế tối đó, ngủ có êm giống vậy không ?"
"Không, cứng ngắc"

Anh quay lại em, hỏi một điều thắc mắc.

"Bachira này, cậu có dùng nước hoa hương nhài không ?"
"Không"- em lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu.
"Vậy đó là mùi của cậu ?"
"Không, mùi của đồ phòng tôi" (như kiểu mùi nước giặt, nước xả, mùi không gian với mùi xịt phòng đồ ấy, chứ không phải mùi cơ thể ebe)
"Đồ cậu giờ có mùi đó không ?"

Em quay sang ngửi cổ tay áo, không thấy mùi. Đang định lắc đầu thì Kiyoshi và Harvey ghé sát lại ngửi ngửi, cậu còn kéo cả áo của em chỉ để thấy mùi rõ hơn làm em ngại đỏ cả mặt.

"Còn này, thơm lắm"
"Vậy á ? "- em thử lại, vẫn không thấy mùi gì như mọi người nói.
"Ê nhưng người cậu có mùi hoa ấy, không phải 1 đâu, hoa gì quên mất rồi, nhưng nó giống một đồng quê, mùi khiến tôi say đắm"
"Bớt tầm xàm đi !"- em gõ đầu cậu một cái rõ đau rồi nhờ gã kéo ghế em cách xa con người biến thái này.

Reo bỗng nhìn sang Nagi, hắn ngồi im không hiểu ý nghĩa của cái nhìn này, đến khi anh nói thành lời trong sự bất lực thì hắn mới ồ lên vỡ lẽ.

Hắn đứng lên, men theo cạnh bàn mà ra phía sau em. Không nhanh không chậm, trước sự ngăn cả của cả gã và cậu, hắn vẫn cúi xuống, kéo cổ áo em ra rồi hít một hơi thật sâu, cảm nhận cái hương thơm tuyệt vời ấy.

Đắm chìm vào nó lúc lâu, hắn không nỡ rời xa cái mùi khiến bản thân thấy thoải mái thư giãn hệt lúc đó. Đến khi em lúng túng gọi Nagi thì hắn mới tỉnh táo lại.

"Đúng chứ ?"
"Chuẩn rồi"

Em vừa che cái gáy trắng hồng đang đỏ bừng lên vì thẹn. Cậu ngồi kế bên mà liên tục gặm dĩa, chỉ hận không thể cầm nó chọc mù mắt tên kia.

Thấy được sự ngại ngùng từ em, cũng như gương mặt khủng bố cần lời giải thích của cậu, gã nhanh chóng lên tiếng, phá vỡ những câu chuyện sáng tạo đang nảy lên trong đầu của mọi người.

"Lí do gì mà hai người lại muốn hỏi về hương hoa nhài thế ?"
".... Anh là thân cận của Bachira?"
"Vâng"
"Hôm trước bạn thân tôi có dựa vào người Bachira một lần, sau hôm đó cậu ta cứ nằng nặc đòi mua bộ ghế có mùi và cảm giác giống hệt như vậy nhưng không có, hại tôi phải chạy đôn đáo khắp nơi"
"May mà hôm nay gặp lại, chính thức xác nhận mới có thể khiến cậu ta từ bỏ"

Câu chuyện này khi nãy cũng được nói qua rồi, nhưng vì nó quá mơ hồ nên một số người có trí tưởng tượng phong phú ngay lập tức nghĩ ra mấy chuyện vớ vẩn. Cũng phải nói cảm ơn, vì nếu không có gã, sau này em sẽ còn khổ dài dài.

[allbachira] Lặng. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ