chương 18: Mikage Reo

142 23 13
                                    

Chiếc xe dừng bên đường. Đỗ cạnh một tòa nhà được thiết kế xung quanh bằng kính trong suốt. Bên ngoài trải thảm đỏ, có rất nhiều phóng viên, fan và vệ sĩ túc trực trước cửa chính. Với ánh đèn flash chói lóa của máy ảnh và thanh âm ồn ào bên ngoài, em có chút do dự khi cửa xe được mở ra. Người xuống trước là cô, dáng vẻ ung dung..... À không, lạnh lùng của cô làm em ngạc nhiên. Sau khi kéo gọn tà váy, cô đặt từng chân xuống, bước ra ngoài xe một cách thanh lịch. Những câu hỏi dồn dập kéo đến, kèm theo ánh sáng trắng chói của đèn. Nhưng cô vẫn bình tĩnh, hơi cúi người xuống, nhìn vào bên trong.

"Meguru, ra thôi nào"

Với âm giọng dịu dàng của chị, em đặt tay mình lên bàn tay đang đưa ra, sẵn sàng nắm lấy tay em bất cứ lúc nào. Những người ở đó chăm chú nhìn vào trong xe. Đôi chân thon dài và mái tóc em ló ra, họ đã sẵn sàng để viết bài báo mới nóng hổi cho ngày mai.

Sau khi nhìn gương mặt thanh tú với hàng mi dài rũ xuống cùng đôi nét có phần u sầu của em, họ không thể ngừng cảm thán, tiếng ồn ào thậm chí còn lớn hơn khi nãy. Thoáng chốc em nhớ lại những tiếng chửi rủa của bọn họ, rồi nhớ đến cái cảnh gượng gạo đi cùng nhau dưới ánh nhìn của phóng viên và những câu hỏi dồn không hề cho em giây phút thư giãn.

Trong vô thức, vai em run lên, mặt tái đi trông thấy. Cô cảm nhận được sự khác lạ, bèn nhanh chóng khoác tay, kéo em vào trong sảnh. Tiếng nói nhỏ đi nhỏ đi. Bao quanh em giờ chỉ còn là không gian được bày trí sang trọng và một cái sảnh lớn trống không.

"Bình tĩnh lại chưa ? Em không sao chứ ?"
"Em.... Không sao, em ổn, xin lỗi chị"
"Chị mới phải xin lỗi em, lẽ ra chị phải tinh ý hơn mới đúng"
"Không sao đâu ạ, không phải lỗi của chị"

Nhìn em hiểu chuyện như thế, cô lại thấy nhớ đứa trẻ mít ướt khi xưa, thà em cứ hồn nhiên, bộc lộ cảm xúc mà không cần suy nghĩ nhiều, điều đó khiến cô nhẹ nhõm hơn. Còn bây giờ em như người khác, chững chạc và ngoan ngoãn đến đau lòng.

"... Chúng ta vào thôi..... Chị ?"
"À.... Ừ..... Em có mang thiệp không ?"
"Có ạ"
"Vậy đi thôi"- cô vén tóc, gượng gạo mở túi ra lấy thiệp.
"Chị khoác tay em nhé ?"-em hỏi.
"Tất nhiên, em có thể để chị hộ tống cũng được a"
"Thôi mà, em là con trai đó !"
"Haha, cô công chúa đáng yêu của chị"
"Chị Taka !!"

Tuy đùa giỡn là thế, nhưng khi đứng trước cửa vào của bữa tiệc, cô lại bày ra vẻ mặt lạnh tanh như khi nãy, thành công khiến em lạnh gáy. Không phải omega nào cũng yếu đuối đâu.

"Đã xác minh giấy mời, chúc quý khách có một bữa tối thật vui vẻ"

Cô gật nhẹ đầu, sau đó cửa mở, ánh sáng và tiếng nhạc du dương nhanh chóng truyền đến tai của hai người. Bước vào trong một cách thật trang trọng, em và cô thành công thu hút mọi ánh nhìn với nhan sắc và bộ lễ phục nổi bật. Màu đỏ tím hồng xanh đầy sắc màu lại nhanh chóng bị lấn át bởi sắc trắng thuần khiết. Họ phải công nhận, hai chị em nhà này đúng là đẹp theo gen, hệt như hai thiên sứ từ trời xuống.

Nhận lấy ly rượu vang đỏ, cô nâng lên, ghé nhẹ miệng ly của mình vào ly em. Tiếng keng phát ra, rượu bên trong sóng sánh uyển chuyển.

[allbachira] Lặng. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ