chương 26: hội họp

135 26 3
                                    

Câu "đời đâu ai biết trước được điều gì" quả thật đang giáng lên đầu em. Mới đầu khi nghe tiếng nói chuyện hớt hải của nhân viên phục vụ và mấy thanh âm quen thuộc, em tự nhủ chắc là bản thân chỉ đang hoang tưởng thôi. Ai mà có ngờ, ngay giây sau cửa phòng bật mở, 11 người còn lại của thập lục gia bước vào một cách ngang nhiên.

Chưa để em kịp định thần, Kiyoshi đã lên tiếng trách móc mấy người kia làm ăn vô trách nhiệm, rõ ràng cậu đã ngồi ở phòng này rồi mà còn cho phép mấy tên đáng ghét vào đây. Harvey cảnh giác cao độ, gã kéo em đứng ra phía sau. Quản lí vội vã đi đến giải thích.

"Thưa cậu Kama, nhà hàng bây giờ đã hết sạch chỗ, nếu đuổi những vị này đi thì không hay cho lắm, vả lại đây là phòng tiệc nên còn rất nhiều chỗ trống, cậu Kama và cậu Bachira chỉ đi có 3 người, nếu cậu muốn, tôi có thể không lấy tiền bữa ăn này của cậu"
"Nói đi nói lại thì vẫn là sợ mất chức chứ gì"- Kiyoshi có vẻ không nghe lọt tai, cậu chống hông, ngước mặt lên một chút rồi về lại đúng với tính cách của mình.
"Tôi nói rồi, miễn phí gì ở đây tôi không cần, đây là nơi tôi đã trả tiền để ngồi, hơn nữa.... "- dừng lại một lúc, cậu liếc mắt sang bọn họ.
"Tôi không muốn ngồi với đám người này, top 1 top 2,con ông cháu cha gì đấy không quan trọng, tôi muốn có không gian riêng tư !"

Bên kia, trông một số người đang rất nhẫn nhịn, ngay khi cậu định lên tiếng bồi thêm vài câu nữa, em đã nhanh chóng chặn họng lại. Dùng tay kéo cổ áo cậu ra sau, thành công cắt đứt mạch căng thẳng trong căn phòng kín. Mọi người dồn hết sự chú ý về phía em. Đột nhiên lại cảm thấy bản thân không nên làm vậy thì tốt hơn.

"Chủ nhân ?"
"..... À..... Ừm thì..... Ăn ở đây cũng được, dù gì cũng trễ rồi, tìm chỗ khác thì không tiện..... Cứ ngồi đây đi"
"Meguru !!"
"Kiyoshi à, đừng có nói nữa"- em mỉm cười với cậu, trong mắt người khác thì đang nhẹ nhàng khuyên bảo, trong mắt cậu thì là con quỷ đang sẵn sàng giết chết bản thân bất kì lúc nào nếu dám mở mồm ra cãi.

Cậu im lặng, ngoan ngoãn theo ánh mắt em mà ngồi xuống bàn, em và gã cũng kéo ghế ngồi lại chỗ cũ, nhìn bình thản thế thôi chứ 3 con người này đều có suy nghĩ riêng cả.

Hết người này đến người kia ngạc nhiên, quản lí thì không thèm che giấu cảm xúc, miệng há hốc như thể vừa nhìn thấy điều gì đó rất đáng sợ. Đương nhiên là anh ta cũng nghe qua về danh tiếng nhà Bachira, nhưng không ngờ người nổi tiếng ương ngạnh từ nhỏ như cậu chủ nhỏ nhà Kama mà cũng thuyết phục được chỉ bằng 1 câu nói.

Em kéo áo bạn thân đang bĩu môi giận dỗi, bất lực nhìn người mình ghét ngồi chung bàn. Cậu tuy không cam tâm nhưng đối mặt với ánh mắt long lanh kia thì ai cũng phải mềm lòng thôi.

"Chuyện gì ?"
"Xin lỗi, nhưng nếu cậu tiếp tục bêu xấu bọn họ, sợ rằng ngày mai nhà cậu cũng không còn chứ nói gì đến danh tiếng"
"Đâu phải thích là động vào được, muốn thì phải qua nhiều quá trình mới có thể khiến một gia tộc lâu đời sụp đổ, cậu hiểu không ?"
"Biết là vậy, nhưng họ có thể khiến cổ phiếu nhà cậu tụt dốc không phanh đấy !"
"Nói vậy là cậu lo cho tôi hay lo cho nhà tôi thế ?"
"Cả hai"

Em nói ngắn gọn rồi ngồi lại vị trí cũ, ánh mắt Kiyoshi đã thay đổi, khỏi nói cũng biết thiếu gia này đang rất cảm động với hành động và lời nói của em.

[allbachira] Lặng. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ