Sức khỏe Jimin vốn không được tốt cho lắm, cậu thường xuyên bị cảm và sốt mỗi khi chuyển mùa. Có lần, Jimin sốt cao đến mức Jungkook phải vác cậu vào bệnh viện lúc hai giờ bốn mươi phút sáng. Vậy mà giờ đây, Jimin dám nghĩ đến chuyện sẽ hùa theo người khác tham gia trò chơi Polar Plunge đó. Chưa nói đến chuyện có ảnh đem về, Jimin chắc chắn sẽ nằm liệt trên giường trong những ngày sắp tới.
Jungkook giận dữ kéo cậu về phía phòng thay đồ, một mực bắt phải trở ra với ít nhất bốn lớp áo trong vòng mười phút nữa. Jimin lúc này vẫn đang chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện vẫn theo thói quen mà làm theo lời anh. Đến khi trở ra, mặt Jungkook đã đen như cái đít nồi.
"Anh là Jungkook?"
Jimin ngờ vực hỏi như thể người trước mặt mình xa lạ lắm. Jungkook càng bực thêm, đứng dậy cốc đầu một cái rõ kêu khiến Jimin phải nhăn mặt ôm lấy đầu mình la oai oái.
"Anh còn chưa nói tới chuyện em dám chạy tới đây chơi cái trò Polar Plunge đâu. Có ai cầm gậy đập đầu em à? Vừa chia tay đã quên ngay người yêu."
"Cũ." Jimin khẽ chêm thêm một chữ nữa.
Jimin không phục, vì sao nhanh như vậy anh đã tìm ra cậu, trừ khi bị Taehyung bán đứng. Lúc này, cậu mới vội vàng lục túi tìm điện thoại, tìm kiếm tên tài khoản của cậu bạn thân trong hàng tá tin nhắn dài như tấu sớ rồi ngẩn người khi đọc thấy lời yêu thương ngọt ngào cũng lời hẹn ước về tình bạn vĩnh cửu được gửi từ hai ngày trước của Taehyung.
Cậu bán đứng mình. – Jimin nhắn cho Taehyung.
Anh ấy tặng mình một cái túi Gucci Diana Large Tote. – Taehyung trả lời chỉ sau hai mươi giây sau.
Chỉ có một cái túi hơn 7000 đô mà cậu bán đứng mình?
Anh ấy còn tặng thêm một bộ vest bản giới hạn của Prada nữa. – Taehyung vẫn trả lời chỉ sau vài chục giây.
Con người cậu đúng là chỉ có biết tiền với tiền thôi. – Jimin tức giận bấm vào điện thoại.
Vậy nên mới làm bạn thân của cậu suốt chừng đó năm.
Jimin đút điện thoại vào túi rồi nhìn Jungkook đang vắt chéo chân nhìn mình.
"Thật ra, người nhà anh đã tốn khá nhiều tiền vì em rồi, anh không cần nạp thêm tiền cho Kim Taehyung nữa."
Jimin thành thật nói. Tiền của nhà Jungkook thì cậu không tiếc, nhưng tiền bằng mồ hôi và công sức lao động của anh thì khác, hai cái này không so sánh với nhau được.
"Vì sao em lại chia tay anh?"
Jungkook không trả lời câu nói trước đó mà trực tiếp nói ra điều mình nghĩ. Jimin chỉ đành cười trừ rồi gãi gãi đầu.
"Em nói rồi mà, người nhà anh đưa em tiề-"
"Anh không muốn nghe lí do đó!"
Jungkook gắt giọng. Không nghe thì Jimin sẽ không nói nữa. Có một lí do đó thôi, không muốn nghe thì cậu biết nói gì nữa đây.
"Anh không đồng ý chia tay."
Jungkook nói tiếp, lần này anh không chỉ nói mà còn kèm theo cái ôm siết cùng một tiếng "bép" rõ to. Jimin xấu hổ đến độ chẳng thèm vùng ra mà vùi mặt vào ngực anh. Không muốn nhìn mặt ai lúc này nữa. Để bạn thân bán đứng vì một cái túi và bộ vest giới hạn đã đành, bị người yêu cũ bắt được khi đang cầm tiền của anh cao chạy xa bay càng nhục nhã hơn. Đã vậy, còn bị anh tét mông trước mắt bao nhiêu người mới quen???
BẠN ĐANG ĐỌC
KookMin | 1001 Cách Thoát Khỏi Tình Đầu
FanficNgười ta nói, đời người đàn ông trung bình sẽ chỉ trải qua hai mối tình khắc cốt ghi tâm. Trong đó, tình đầu được ví cái mụn bọc, thi thoảng sẽ trồi lên, sau đó ít ngày rồi lại lặn xuống, không bao giờ hết hẳn, chưa kể lần nào mọc thì cũng đau và kh...