Lúc Thành Hàn Bân tách ra, Kim Khuê Bân đã đứng ở bên ngoài gõ cửa.
"Các cậu làm gì vậy." Kim Khuê Bân ngờ vực: "Buồng rửa mặt thôi tại sao cũng phải khóa? Đâu phải đi vệ sinh."
Kim Khuê Bân khựng một lúc, hỏi tiếp: "... Hạo, ban nãy cậu mới rên một tiếng à? Không sao chứ?" Lại còn rên rất... hay, khiến cho người ta phải suy diễn lung tung. Chương Hạo sượng người, hiếm có lúc đầu óc rối bời như vậy.
"Không sao." Thành Hàn Bân xoa gáy cậu an ủi, giúp cậu chỉnh lại cổ áo, che đi dấu răng: "Tôi nói với cậu ấy, cậu bình tĩnh lại."
Chương Hạo tắm rửa xong ra ngoài, bấy giờ mùi pheromone của Thành Hàn Bân trên người cậu đã biến mất hoàn toàn.
Sau khi Thành Hàn Bân giúp cậu che giấu, có vẻ Kim Khuê Bân không phát hiện điều gì, chỉ tưởng lúc rửa mặt Chương Hạo vô tình bị xà phòng trúng mắt nên mới đột nhiên thốt ra âm thanh lạ như vậy.
Vậy mà đến tối, trước giờ cậu và Kim Khuê Bân luôn đấu đầu vào nhau nằm, Kim Khuê Bân đêm nào cũng ngủ với đủ loại tư thế xấu xí bấy giờ tự dưng ngượng ngùng hẳn, nằm ngay ngắn vô cùng.
Nghỉ lễ xong về lớp, thầy chủ nhiệm thông báo hai tin. Một là về kỳ thi sau lễ giúp mọi người ôn tập kiến thức. Tin còn lại là Hội thao.
"Hura~" Các bạn ngồi bên dưới tức thì nhốn nháo hẳn lên, không khí nặng nề bởi ác mộng thi cử trước đó bỗng chốc đều đã bị gạt phăng.
Thầy chủ nhiệm cười tít mắt: "Đừng vui mừng quá sớm, hãy quan sát nhiều trong lúc tổ chức Hội thao, kết thúc phải viết bài thu hoạch tám trăm chữ nộp lên, đề là "Chuyện ấn tượng nhất trong Hội thao"!"
Mọi người đều cạn lời... Thầy chủ nhiệm ác quá.
Từng môn học bước vào giai đoạn thi cử rồi kết thúc, các thầy cô giáo cũng tăng nhanh tiến độ chấm điểm, thành tích mau chóng ra lò.
Điểm mạnh của Chương Hạo và Thành Hàn Bân khác nhau, môn nào cũng đều bám nhau sát nút, có môn cao hơn có môn thấp hơn, nhưng tổng điểm cuối cùng thì lần này Thành Hàn Bân cao hơn Chương Hạo một điểm, hai người lần lượt đứng nhất và nhì khối, tạo ra hẳn một thế giới riêng so với những bạn khác."Chúng ta cùng chúc mừng Thành Hàn Bân đã được hạng nhất nào." Thầy chủ nhiệm tuyên bố xếp hạng xong, vỗ tay bảo: "Mong em hãy cố gắng hơn nữa, cũng mong Chương Hạo lần sau sẽ giành lại hạng nhất."
Có người vỗ tay vài cái, sau đó cảm thấy bầu không khí là lạ, bèn dừng lại. Cuộc tranh đấu giữa hai anh đại, họ hóng hớt cái gì chứ, đừng nói sẽ bị Chương Hạo hiểu lầm họ không chào đón cậu ấy, có thành kiến với cậu ấy, rồi bị Chương Hạo ghét đấy nhé.
Huhuhu, không muốn đâu.
Kim Khuê Bân ngồi gần Chương Hạo và Thành Hàn Bân nhất bấy giờ co rụt người lại, cầm sách che mặt mình để không bị trở thành cái đinh trong mắt, kẻ vô tội bị liên lụy. Chương Hạo nằm nhoài trên bàn, tựa trán lên mu bàn tay, nuốt nước bọt một cách khó nhọc.
Cậu không thấy thành tích có vấn đề gì cả, trình độ của cậu và Thành Hàn Bân là tương đương, tổng số của hai người họ cũng chỉ chênh lệch nhau vài điểm, đây là điều bình thường, ai được hạng nhất hạng nhì cũng chẳng có gì phải bất ngờ.
Chỉ là mấy hôm nay cậu bị cảm lạnh, cổ họng hơi đau khiến cho Chương Hạo không muốn nói chuyện gì cho lắm. Cậu nghiêm túc nghe giảng hết hai tiết, giờ học thì chăm chú còn giờ nghỉ sẽ gục hẳn lên bàn.
Sau tiết Toán, ghế ngồi của Chương Hạo bỗng dưng bị đá từ đằng sau.
Đá ở góc độ như vậy thì chỉ có mỗi Thành Hàn Bân mới có thể làm.
Chương Hạo quay đầu, thấy Thành Hàn Bân giành hạng nhất đợt này bấy giờ trông chẳng có vẻ gì là vui tươi, ngược lại còn khe khẽ nhíu mày, quả thực không phấn khởi cho lắm. Chương Hạo dùng ánh mắt đặt câu hỏi, hàng mày Thành Hàn Bân nhíu càng chặt hơn.
Hắn rút một bàn tay trong túi gõ lên một câu trong đề ôn trên bàn: "Hỏi cậu câu này." Đó là một đề Toán, Chương Hạo nhìn xuống, dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trong đầu. Đề Toán mà Thành Hàn Bân hỏi không phải đơn giản, nhưng với trình độ của Thành Hàn Bân, lẽ ra không thành vấn đề mới phải.
"Câu này cậu biết mà. Đừng quậy." Chương Hạo bất đắc dĩ, chẳng biết tại sao Thành Hàn Bân lại tự dưng bắt chuyện với mình.
Cậu lắc đầu, xoay người gục lại lên bàn, kéo chặt áo. Chờ tan học cậu sẽ vào phòng y tế trường xin ít thuốc, không thể để bị cảm nặng thêm nữa. Chương Hạo chẳng cần nhìn cũng biết Thành Hàn Bân đang nhíu chặt mày, nhìn cậu hồi lâu.
"Anh Thành làm gì vậy, tâm trạng Chương Hạo đang không tốt, đừng kiếm chuyện với cậu ấy chứ." Kim Khuê Bân hạ giọng: "Chắc giờ cậu ấy thấy cậu là bực bội rồi."
"Thấy tôi, bực?" Thành Hàn Bân đanh mặt.
"Bình thường thôi, lần trước cậu thi hạng hai cũng bực mà." Kim Khuê Bân nói. Thành Hàn Bân không đáp, Kim Khuê Bân ngồi cạnh lén liếc nhìn hắn, còn một câu không dám nói.
Nếu Chương Hạo không vui, vậy cậu dỗ cho cậu ấy vui đi.
Là đối thủ, Thành Hàn Bân đi dỗ sẽ có hiệu quả tốt nhất.
Nhưng... hễ tưởng tượng tới cảnh Thành Hàn Bân dỗ dành người khác, Kim Khuê Bân đã rợn cả người. Thôi thôi không nói đâu, đáng sợ lắm, sao có chuyện đó xảy ra cơ chứ, chờ về ký túc xá rồi cậu ta chọc cho Chương Hạo vui lại là được.
Chương Hạo không hay biết gì về chuyện đã xảy ra ở bàn phía sau. Hết thêm một tiết học, cậu đang nằm nhoài trên bàn lại chợt nghe thấy một âm vang trong trẻo, có vật gì đó được đặt lên bàn mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Binhao ver] ❝ Nghe nói cậu chỉ xem tôi là bạn ❞
FanfictionỞ một góc trong sân trường, có người nhìn thấy một Thành Hàn Bân với thân phận cao quý, xưa nay chưa bao giờ chấp nhận những hành vi lấy lòng của người khác, lại bị một Chương Hạo không hề có pheromone kích thích đến mức không kiểm soát được pheromo...