Nhóm khách nước ngoài được sắp xếp ngồi ở hàng thứ nhất và thứ hai, phía sau là học sinh các lớp lần lượt ngồi thành từng dãy. Hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên khoảng trên dưới năm mươi tuổi, đội bộ tóc giả trông không giống thật lắm, lúc này đang ông theo cái bụng phệ cùng vòng eo tròn vo đi lên bục sân khấu.
Tình Dã cũng cầm theo micro, bước trên đôi giày da màu đen sáng bóng của mình đi lên vị trí bên cạnh bục phát biểu.
Ban đầu, vị trí của cô ở phía sau bục phát biểu, nên mọi người không chú ý tới, sau đó, đợi đến khi Hiệu trưởng nói xong một đoạn, Tình Dã đưa micro lên và bắt đầu phiên dịch lại bằng giọng phát âm tiếng Anh chuẩn của mình, "rào rào" một cái, bất luận là giáo viên hay là nhóm khách đến tham quan, thì ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào học sinh nữ tao nhã này.
Cô cứ thế nhìn thẳng về phía trước, gương mặt nở nụ cường không quá khiêm tốn cũng chẳng mấy kiêu ngạo, chiếc váy liền màu be sáng kết hợp với áo ba lỗ dệt kim màu đỏ đô, trông vô cùng tinh tế, gió trên sân vận động nhẹ nhàng thổi bay phần tóc mái của cô, như thể đang nhảy múa, cùng với đó là đôi mắt sáng ngời tựa những vì sao.
Điều khiến người ta chú ý hơn đó là, Hiệu trưởng phải cầm bản thảo để đọc, mỗi một câu đều phải cúi đầu xuống nhìn, mà Tình Dã ở bên cạnh lại dịch trơn tru trong suốt cả quá trình mà chẳng cần đến bản thảo, giọng phát âm chuẩn của cô khiến những học sinh kém khi nghe cũng cảm thấy vui tai.
Cuối cùng, sau bài phát biểu, thì toàn bộ ánh mắt của mọi người về cơ bản là đều rơi trên người Tình Dã, vì dù sao thì Tình Dã cũng bắt mắt hơn Hiệu trưởng. Sau khi đặt micro xuống, cô hoàn toàn thoải mái vuốt vuốt mái tóc xoăn của mình, mái tóc dài thướt tha kết hợp với đường nét xinh đẹp trên gương mặt cô trông vô cùng hợp thời trang, ít ra thì trong Thị trấn này, chẳng thể nào tìm ra được người thứ hai có kiểu tóc hợp thời trang như vậy.
Tóc vàng hoe ở phía sau nhìn thẳng, ngơ ngẩn hỏi một câu: "Có phải Tình Dã uốn tóc rồi không, đệch mợ, thế này nhìn chẳng giống chút nào, trông như minh tinh trên TV vậy."
Hình Võ dựa vào chiếc hộp nhảy [1] đằng sau, anh chống hai tay lên đó, nghiêng đầu nheo đôi mắt mảnh thành một đường ngược với ánh sáng, mà tia sáng trong mắt anh cũng đang rơi cả trên người cô.
Cô đứng đó, nhưng trong mắt anh thì tất cả mọi nơi đều tỏa sáng lấp lánh, tiếp đến, trong đầu Hình Võ lại xuất hiện câu nói mà tối qua cô đã nói trước khi ngủ, cô sẽ không dừng lại, không vì bất cứ ai mà dừng lại. Rồi sẽ có một ngày, cô sẽ bay ra ngoài, rời khỏi cái nơi tối tăm này để trở về với thế giới vốn thuộc về cô. Khi ấy, tất cả mọi thứ đều quay lại vị trí cũ của nó, đột nhiên Hình Võ cảm thấy Tình Dã đang ở trước mặt có chút không chân thực.
Đúng lúc này, phía trước có một người nước ngoài giơ tay lên, hình như có câu hỏi gì đó muốn hỏi Hiệu trưởng, tuy nhiên vì ban đầu không có tình tiết này trong kế hoạch, vì vậy bọn họ đều đang không biết có tiện hỏi hay không.
Bởi vì câu hỏi sẽ liên quan đến việc thiết lập một số kế hoạch giảng dạy, cũng như những vấn đề tồn tại chung của việc khác biệt văn hoá, có những thứ sẽ tương đối chuyên ngành, nên Hiệu trưởng không biết Tình Dã có phiên dịch được nội dung trong câu trả lời của mình hay không, thế nên trước tiên, ông ấy đã dùng ánh mắt để thăm dò Tình Dã, thấy vậy Tình Dã bèn gật gật đầu với Hiệu trưởng.
BẠN ĐANG ĐỌC
CHÓI MẮT | Thời Cửu Viễn
RomanceTác giả: Thời Cửu Viễn Nguồn: Thanh Phong + Mao Cầu (Wikidich) Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, HE, sủng ngọt, vườn trường, oan gia vui vẻ, duyên trời tác hợp, nam nữ chính cường, sinh hoạt hàng ngày, học bá, chữa lành Độ dài: 99 chương + 13 ngoại tru...