Những giọt mồ hôi chậm rãi lăn trên má ứ đọng dưới cằm Konstantin Romanovich Krayevsky. Dường như không thể chịu đựng được sức nặng của chính mình, chúng đành buông theo trọng lực mà tí tách rơi xuống mặt đất.
"Khốn khiếp!", Konstantin lấy tay quệt vào vùng dưới cằm để bụi bặm bớt dính vào chỗ mồ hôi nhơ nhớp đó. Cậu buông lỏng cơ thể, gác chân ngồi lên một mảng tường lớn bị sụp bên lề đường rồi nói vọng về phía người đồng đội đang tựa lưng trước mui chiếc GAZ Tigr ọp ẹp cách đó vài mét. "Thằng đó vẫn chưa quay trở lại. Chúng ta còn phải chờ đợi đến lúc nào đây?"
Mặt trời sắp lên thiên đỉnh. Tầng tầng lớp lớp sương mù âm u lẫn bụi bặm từ sáng sớm dần tan biến dưới sức nóng của ánh nắng mặt trời. Đó là tín hiệu đáng mừng duy nhất về thời tiết của ngày hôm nay trong cả tá vấn đề về biến đổi khí hậu theo chiều hướng cực đoan ở thời điểm hiện tại.
Mỗi phút trôi qua, ánh nắng rọi xuống mặt đất càng trở nên gay gắt. Áp lực từ việc chống đỡ cái nóng nồng ẩm kia đã làm cho bờ lưng của Konstantin ngày càng còng xuống. Gương mặt cậu trở nên đỏ ửng, đôi mắt lờ đờ, trong khi miệng vô thức thở hồng hộc hết năng suất thay cho mũi.
"Chúng ta vào bên trong xe ngồi chờ đi, Petya", Konstantin ngẩng đầu lên than vãn,"Tôi thấy mình hình như đang bị áp chảo dưới cái sức nóng kinh người này".
"Không được", đội trưởng Pyotr Leonidovich Khamidullin quả quyết, "Gần đây không có bất kỳ trạm xăng nào. Nhiên liệu để xe hoạt động thậm chí còn không đủ để chạy về tới doanh trại. Ngay cả khi lên xe rời khỏi đây, tôi cũng không có ý định bật điều hòa làm mát cabin trước khi đến được trạm xăng gần nhất.
"Lạy Chúa..."
Nghe vậy, Konstantin buông thõng thân trên rồi ngậm ngùi gục đầu nhìn mặt đất.
Trong khi đó, Pyotr rời mắt khỏi đồng đội và phóng tầm nhìn vào cảnh vật xung quanh. Cậu và Konstantin dừng chân bên lề đường trên một khu phố hoang không chút dấu vết của người sống. Khu vực này tuyệt nhiên chẳng khác gì mấy quận ngoại thành còn lại, với hàng mớ dây thường xuân cùng cỏ dại đã héo khô sống chết bám trụ lớt phớt trải dài trên phố, những mảng bê tông sụp đổ từ các tòa nhà ngổn ngang trên mặt đường lún sụt cùng xác chết của những người vô gia cư vật vờ yên nghỉ nơi vỉa hè loang lổ tàn tích của "đám ma vật đen đúa" đang tung hoành khắp chốn.
"Này..."
Một cơn gió thổi mạnh qua bên vai trái của đương lúc cậu hướng mặt về phía Konstantin.
"Cậu thích tái chín, chín vừa hay chín tới?"
"Không còn chuyện gì để nói nữa sao?", Konstantin chau mày, "Tôi đã rất nỗ lực trong việc đánh lạc hướng chức năng suy nghĩ của não bộ về vấn đề ăn uống. Xin cảm ơn, vì đã đánh động cái bụng tôi, nó đang gầm rú thống thiết lên đây này".
Lố bịch thay, cái câu đùa cợt ban nãy mà Pyotr thốt ra làm Konstantin chẳng thể nào nhếch mép cười nổi. Ấy thế mà tâm trạng của Konstantin phần nào khá hơn thấy rõ, bởi cậu ta biết gã đội trưởng tên Pyotr kia có thành ý xoa dịu sự bất mãn đang trào dâng trong lòng cậu. Vả lại, dự cảm của Konstantin cho cậu biết, rằng Pyotr có cùng chung suy nghĩ với mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Mặt Trận Đen - Black Battlefront
General FictionSau khi Đệ Tam Thế Chiến kết thúc vào năm 2033, nhân loại bước sang một giai đoạn hoàn toàn mới. Trong bối cảnh đó, khoa học về tâm linh và ma pháp ra đời tựa như một phép màu, tưởng chừng sẽ trở thành một niềm hy vọng cứu rỗi loài người, giờ lại kh...