Chương 5: Nụ Hôn Đầu Đời Của Những Kẻ Say

507 25 4
                                    

"Ngon ư? Vậy uống nữa đi." Thiếu niên đặt cằm xuống cánh tay đang kê trên ba-lô, đưa ánh mắt thâm trầm nhìn người ngồi cạnh, không rõ là ý gì.

"Ha ha, được. Cậu cũng uống đi!" Cởi bỏ hết lớp ngụy trang ngăn khoảng cách với người lạ, Giao Niên chỉ cần thấy bia đã thích thú đến vậy. Anh uống thêm một ngụm, đưa lon bia dở kề môi Nhật Quang.

Chú hổ nhỏ ấy đâu biết cậu nhóc này là người sạch sẽ, luôn kỵ những chuyện chung đụng đồ đạc. Vậy nhưng trông nét mặt ửng hồng cùng nụ cười rạng rỡ, xinh đẹp đến nao lòng của người ngồi cạnh, cậu miễn cưỡng nhận lấy lon bia, uống cạn. Vị đắng thanh mát nhanh chóng lan tỏa khắp vòm miệng, song hương kem từ chiếc bánh mà Giao Niên ăn ban nãy cứ phảng phất quanh đầu lưỡi khiến Nhật Quang cảm thấy rạo rực không yên.

Mới uống được một ngụm, mặt cậu nhóc đã đỏ bừng rồi chuyển sang nóng ran. Hai tay cậu chống xuống đầu gối, thẳng lưng chỉnh đốn lại, mong rằng bản thân sẽ không mất đi sự tỉnh táo một cách dễ dàng như vậy. Một học sinh ngoan như Cao Nhật Quang xưa nay chưa từng đụng tới đồ uống có cồn. Vậy mà giờ đây, vì bị con hổ nhỏ hư đốn này dụ dỗ bằng nhan sắc mà bỗng sa lưới lúc nào không hay.

Nhậm Giao Niên ngồi bên cạnh, uống hết ngụm này tới ngụm khác, chẳng mấy chốc đã cạn kiệt số bia trong ba-lô của Nhật Quang. Mặt anh giờ đây cũng đỏ ửng như trái cà chua, không kém gì cậu nhóc kia dù tửu lượng hai người cách xa nhau hàng vạn dặm.

"Cậu... về nhà tôi không?" Giao Niên đứng phắt dậy, vui vẻ vươn vai, miệng không ngừng hát, lưỡi đã bắt đầu líu lại vì men bia.

"Nhà anh? Đi, đi chứ..."

Nhật Quang chậm chạp đeo ba-lô lên vai mình, lảo đảo đứng lên. Cậu căn bản đã không còn đủ tỉnh táo để trông rõ mọi thứ, liền tự tiện vịn thân thể mình giao phó cho người phía trước. Sức nặng của Nhật Quang bao trùm lấy toàn bộ dáng hình mảnh khảnh của Giao Niên, trong khi anh đã quá say để phân biệt rõ ranh giới giữa hai người, trái lại còn nhiệt tình dìu cậu nhóc to xác này lên xe.

Giao Niên lái mô-tô đưa Nhật Quang về nhà mình, bất chấp tình trạng say đến mờ mắt, tối mũi của cả hai.

Cậu nhóc ấy cũng rất ngoan, từ đầu tới cuối ngồi im lặng ở phía sau lưng anh, hai bàn tay bấu chặt vạt áo bên hông Giao Niên tới mức nhàu nhĩ lúc nào không hay.

Đến khi dừng xe, Nhật Quang vẫn không có ý định buông ra. Tay bám chắc là thế, song khuôn mặt khôi ngô đã đỏ đến mức cực hạn kia lại đang gật gù ngủ. Điều này quả thực khiến Nhậm Giao Niên cảm thấy có chút hài hước mà bật cười thành tiếng.

"Ha ha... Này, cậu đến lúc nào mới chịu buông tôi ra đây?"

Nhật Quang bị tiếng nói kia đánh thức lưng chừng cơn mơ, cậu bất giác giật mình khe khẽ theo quán tính, đồng thời hai tay lại càng nắm lấy áo anh chặt hơn.

"Kho... không. Tôi sợ ngã."

Giao Niên ngoảnh đầu ngoái lại nhìn thiếu niên mười chín tuổi ấy, giây sau khi trông thấy nét mặt còn ngái ngủ kia đang ỉu xìu đầy vẻ lúng túng xen lẫn ấm ức thoáng qua.

Tình Đôi Ta Như Giao Mùa Xuân HạWhere stories live. Discover now