38. Tiến về phía trước

434 35 6
                                    

Đôi chân mày lá liễu nhíu chặt, lông mi dài cong vút chớp nhẹ, đôi tử mâu khó khăn nhìn lấy trần nhà màu trắng khá quen thuộc. Đại não có chút trống rỗng không thể nào tiếp nhận thông tin. Cô mệt mỏi chầm chậm ngồi dậy, cơn đau từ bả vai cùng vùng bụng truyền tới khiến người cô vô lực cong nhẹ người theo quán tính.

Chỉnh tư thế dựa vào gối nằm, Triệu Kỳ Vân mông lung không nhớ rõ, đầu óc quay cuồng xen lẫn nhiều cuộn phim. Đây là đâu? Là từ vực thẳm được vớt lên cứu chữa? Hay là tá thi hoàn hồn?

Chưa để cô phân định rõ, người ngoài cửa đã nhốn nháo vui mừng khi thấy cô tỉnh lại. Khiên Lộ Tuyết chạy lại nắm lấy tay cô luyên thuyên đủ điều, Triệu Đằng cũng vui mừng mà ngồi cạnh chỗ trống bên cô, nhân từ vuốt ve mái tóc cô.

Cô nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt va vào dáng vẻ Triệu Kỳ Quân hớn hở nhắn tin cho ai đó.

Dòng kí ức xẹt qua nhanh chóng. Thì ra vẫn chưa chết.

Bị đâm sâu đến thế mà vẫn thản nhiên sống lại có thể thấy được mạng cô là lớn thế nào. Ông trời đây là đang thương hại cô ư?

Triệu Kỳ Vân cong nhẹ khóe môi, đôi mắt tử đằng xa xăm nhìn bên ngoài cửa sổ. Phong cảnh có lẽ rất yên bình, nhưng tâm trí cô lại vô cùng mệt mỏi. Phải cố sống, tiếp tục sống không vì gì cả mà cũng không biết vì cái gì.

Khiên Lộ Tuyết thấy cô yên ổn không bài xích không khó chịu liền nghĩ cô đã chấp nhận bọn họ. Bà vui vẻ nắm bàn tay đang truyền nước biển của cô con gái mà vuốt ve.

Nhận thức được sự kì lạ này, cô chăm chú nhìn họ. Dù thế nào đi nữa cô cũng không muốn nằm viện, nơi gây ám ảnh suốt một kiếp với cô, càng không muốn nhìn thấy bọn họ.

Vừa định rút tay ra thì Khiên Lộ Tuyết đã buông tay cô, bà cầm chén cháo nóng mà Triệu Đằng đưa đến.

- Vân nhi, đây là cháo mẹ nấu cho con. Con mau ăn đi.

Bà hớn hở cầm muỗng cháo nóng hổi đưa lên miệng mình thổi nguội. Hình ảnh chan hòa ấm áp ai nhìn vào cũng thấy một gia đình hòa thuận lo lắng cho con mình.

Dòng kí ức nhanh chóng xẹt qua, vô số hình ảnh tua chậm lại như làn gió nhẹ đưa chiếc lá từ cành cây đáp xuống đất.

Trong căn phòng với hương thơm ngào ngạt của mùi trầm hương thoang thoảng dịu nhẹ mang lại sự thoải mái cho người.

Cô bé chân nhỏ nhắn lật đật cầm lấy chén cháo nóng hổi hướng người mẹ đang ngồi trên giường.

Cô bé thấy mẹ mình đã khỏe liền vui vẻ ra mặt, môi nhỏ cười tươi, đôi mắt tử đằng lấp lánh hình ảnh của bà.

Chân nhỏ đi nhanh hơn tiến gần đến bên giường, tay nhỏ nhắn cầm chắc muỗng cháo đưa lên miệng thổi thổi hướng bà đưa tới.

- Mẹ, mẹ vừa mới khỏi bệnh nên con đã nấu sẵn cháo nóng cho mẹ ăn. Mẹ ăn đi ạ.

Triệu Kỳ Vân mắt tử đằng nở rộ muôn vàn điểm sáng, cô bé giọng non nớt ngọt ngào với mẹ mình. Món cháo này cô phải xin nhũ mẫu lắm bà mới cho cô vào bếp, tuy hơi khó khăn nhưng cô bé sẽ vì mẹ mà nấu.

(Np, nữ phụ) Hoa Lay Trước GióNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ