Triệu Kỳ Vân từ từ quan sát tứ phía đánh giá tình hình. Căn phòng tối om chỉ mơ hồ thấy được một số thứ từ ánh đèn bên ngoài, không gian xung quanh cực kì chật hẹp có thể nhận ra đây là một nơi bị bỏ hoang từ lâu. Tay chân truyền đến cảm giác đau đớn nóng rát sau mỗi cử động, dây thừng siết chặt cổ tay cùng cổ chân đến rướm máu. Cô không để ý đến tình trạng của mình mà chăm chú nhìn Ngữ Tịch đang nằm bất động dưới sàn nhà, tình trạng không khác cô là mấy nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Mấy tiếng trước cô cùng Ngữ Tịch đi dạo rồi bất ngờ bị tập kích. Nhìn bọn chúng cô cũng đoán được mục tiêu có lẽ là cô bé nhưng sao lại đánh chủ ý lên cả cô. Bản thân cô rất dễ dàng tránh thoát nhưng vẫn lựa chọn bị bắt chung. Dưới tình cảnh này ít nhiều cô có thể bảo vệ Ngữ Tịch.
Bên ngoài tiếng động nói chuyện rất lớn. Dựa vào giọng nói cùng hơi thở cô có thể phán đoán bên ngoài hẳn có bảy tên đang canh gác.
- Sao mày lại bắt luôn con nhỏ kia thế?
Một tên lên tiếng khó hiểu trước hành động nằm ngoài kế hoạch của tên đồng bọn. Theo như lời của chủ nhân chỉ cần bắt con bé kia là đủ. Không được phép đụng chạm gì đến con nhỏ đó chỉ cần đợi người đến trao đổi. Vậy mà tên này lại bắt thêm một đứa khác.
- Mày không thấy con nhỏ tóc nâu đó rất xinh đẹp à? Bọn mình vẫn làm theo lời chủ nhân không làm gì nhỏ kia. Còn con này chúng ta chơi cho đã rồi đem bán không phải rất lời sao? Tao nói bây biết đây là lần đầu tao thấy có đứa con gái xinh đẹp như thế, không chơi thì quá phí phạm của trời.
Gã dập tắt điếu thuốc trên tay ánh mắt cùng nụ cười trở nên dâm dê cùng ti tiện hơn bao giờ hết. Từ khi nhìn thấy hai đứa con gái này gã đã nổi lòng tham nhưng vì lệnh chủ nhân nên đứa nhỏ kia gã không dám làm gì. Nhưng còn con nhỏ tóc nâu này phải nói là cực phẩm của cực phẩm. Từ khuôn mặt đến thân hình phải dùng từ hoàn mĩ trên cả hoàn mĩ, ai nhìn vào cũng không tránh khỏi có ý nghĩa bất chính với cô nàng.
- Ừm, mày nói đúng. Vậy khi nào chúng ta chơi nhỏ đó nào?
- Mày gấp gì, đợi trao đổi xong món hàng kia đi rồi hãy cùng nhau thưởng thức. Không bao lâu nữa chủ nhân sẽ tới.
Cô lắng nghe lời của bọn chúng mà im lặng suy nghĩ kế sách. Khi nãy cô cũng đã tháo xong dây cột cổ tay cùng cổ chân. Cũng may loại bọn kia sử dụng với cô là loại thông thường dễ dàng tháo ra đối với người đã qua huấn luyện. Triệu Kỳ Vân đắn đo thả chậm cước bộ tiến tới tháo dây trên người Ngữ Tịch. Có lẽ lượng thuốc mê quá nhiều nên cô bé vẫn còn chưa tỉnh.
Bây giờ quan trọng hơn hết là làm sao để trốn thoát ra ngoài. Mục tiêu của bọn chúng là Ngữ Tịch, chủ nhân của bọn chúng cũng sắp đến đây. Bản thân cô không tự tin có thể trốn thoát nơi này mà mang theo Ngữ Tịch đang ngất xỉu.
Tiếng động bên ngoài đột nhiên trở nên huyên náo. Tiếng súng phát ra liên tục, cô không nghe được giọng nói đối phương nhưng có thể đoán được là một kẻ không đơn giản. Khí tức phát ra cùng bước đi rất trầm ổn. Là tên chủ nhân đó hay là ai khác? Cô cảnh giác đem Ngữ Tịch vào góc khuất, bản thân bày ra tư thế nghênh đón.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Np, nữ phụ) Hoa Lay Trước Gió
RomansTrớ trêu làm sao, con người chỉ trải qua một kiếp sống hoặc đầu thai quên đi kiếp trước. Còn cô sống tới 3 kiếp. Kiếp 1 cuộc đời gói trong hai chữ bi thảm. Kiếp 2 tấm thân bị trói buộc trong cái lồng gia tộc. Kiếp 3 liệu sẽ đổi thay? -T...