28. Hoa tử đằng nở trong tôi

486 45 2
                                    

- Kỳ Vân, lại là cháu à?

Bà thở dài cởi đi chiếc áo đã thấm đẫm máu của cô, ánh mắt bà mở to nhìn hiện trạng không được tốt đẹp cho lắm. Những mảnh thủy tinh nhỏ vẫn còn ghim chặt trên da cô, xung quanh có vô số vết thương hở chắc hẳn là từ mảnh thủy tinh đâm vào.

Bà run rẩy bàn tay cầm chắc lấy chiếc kéo cùng ít thuốc tê bôi vào người cô. Triệu Kỳ Vân chỉ cắn chặt răng không than lấy vết thương đau. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu cô ngồi đây chữa trị.

Bà làm bác sĩ ở bệnh viện nhỏ này đã mười mấy năm trời cũng là lần đầu gặp được bệnh nhân cứng đầu đến đáng thương này.

Từ lúc cô 10 tuổi đến tận bây giờ số lần cô vào viện của bà chữa trị nhiều gấp mấy lần bệnh nhân bị ung thư nằm lại. Chỉ cách vài tuần trên người liền xuất hiện thương thế cần băng bó, lâu lâu là trán, lâu lâu là chân có khi là tay. Đối với cô đấy luôn là những vết thương nhẹ.

Và cũng có thể là thương nhẹ nhất mà cô đã bị.

Vết thương nặng nhất mà cô chịu ở lại nằm viện điều trị chính là gãy xương đùi. Khoảng thời gian nằm viện bà rất tò mò cha mẹ cô nhưng rốt cuộc vẫn là không ai đến thăm suốt một tuần liền. Vẫn như thường lệ, tự đến viện tự xuất viện.

Cả quá trình chỉ một mình cô gái nhỏ.

Sự đáng thương này không khỏi khiến bà thương cảm. Bà mong cô sẽ sống khỏe nhưng nào ngờ đến lúc cô 15 bà liền phát hiện cô bị suy tim, một căn bệnh không nên có ở đứa trẻ còn quá nhỏ. Bà nhiều lần khuyên điều trị nhưng cô nhất quyết không nghe kéo dài đến hiện tại đến khi căn bệnh ngày một trầm trọng bà cũng không thể nào giúp được.

Tay bà vẫn thoăn thoắt băng lại vết thương cho cô nhưng ánh mắt của bà sớm đã rơi vào gương mặt đang thất thần kia.

Bà cũng nể phục khi cô không hề nhăn lại khó chịu vì cơn đau mà vẫn một mực vô thần nhìn về phía trước.

- Kỳ Vân, thuốc đây. Con nhớ uống đều đặn đừng bỏ bữa, vết thương ta cũng đã khâu lại đừng để chạm nước. Nhớ thay băng thường xuyên, sau đó thoa thuốc lành sẹo.

- Vâng ạ.

Cô rời khỏi bệnh viện liền vào tiệm quần áo thay cho mình bộ trang phục dễ nhìn. Quần áo nhướm máu cũng đã bị cô vứt vào thùng rác.

Vào buổi xế chiều, dưới cơn gió mùa thu đưa cánh hoa tigon chầm chậm rơi nhẹ dưới chân cô, ánh mắt vẫn thơ thẩn không rõ nhìn về phương nào. Cô như lạc trôi vô định ở vùng đất xứ lạ.

Khung cảnh đầy màu sắc nhưng trong mắt cô chỉ có một màu tím sớm đã không còn ánh sáng.

- A Vân.

Tiếng gọi quen thuộc phía sau khiến cô quay về, cô theo giọng nói êm ả thân thuộc nhìn cô bé chạy nhanh về phía mình.

Cố Ngữ Tịch ôm chầm lấy cả người cô, cô bé cố gắng dùng cả đầu nhỏ của mình mà dụi dụi vào áo Triệu Kỳ Vân, nào ra dáng một tiểu thư nữa chứ.

Cố Tử Dật cũng từ phía sau bước tới gần nhìn cảnh hai người vui vẻ ôm lấy nhau. Hắn ngơ ngác nhìn cô đeo khẩu trang chỉ để lộ cặp mắt hút hồn, trang phục từ trên xuống dưới kín đáo đen tuyền nhưng lại cực kì gây cho người cảm giác xao xuyến. Lần thứ hai gặp lại không tránh khỏi sự ngỡ ngàng.

(Np, nữ phụ) Hoa Lay Trước GióNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ