7. Ngàn trùng xa cách

670 46 0
                                    

- Tuyết Tinh, hôm nay cháu không cần đàn ở sảnh chính đâu.

Ông Hà mệt mỏi xoa xoa mi tâm đang chau lại, từng nếp nhăn trên mặt ông hiện rõ hơn sau mỗi cái cau mày. Ánh mắt có phần lo lắng dành cho con gái của người cha già.

- Khi nãy có một vị khách ở phòng VIP 1 muốn con đàn riêng cho anh ta, ta không thể từ chối được.

Ánh mắt ông phức tạp nhìn cô, ông chỉ sợ với khuôn mặt này của con bé sẽ khiến đàn ông có ý đồ xấu. Cùng với cái tuổi xế chiều đã trải qua biết bao sóng gió ông có thể khẳng định rằng cô gái trẻ này cuộc đời không thể nào bình lặng như cái cách con bé thể hiện. Haizz, hồng nhan bạc mệnh, tình kiếp lênh đênh.

- Vâng.

Cô dịu nhẹ đáp lại lời ông. Ánh mắt Tuyết Tinh lấp lánh ánh cười, cõi lòng hệt có giọt nước ấm lan vào phá đi sự lạnh lẽo nơi đầu tim. Đã lâu lắm rồi cô không nhận được ánh mắt quan tâm thế này từ người khác. Âu cũng là không có ai để tâm tới cô. Sự ấm áp len lỏi ôm lấy đứa trẻ.

Theo sự chỉ dẫn của mọi người tầm mắt cô dừng lại trước cánh cửa ghi chữ VIP 1, người bên trong khẳng định là kẻ tai to mặt lớn mới có thể mướn căn phòng xa hoa bậc nhất BP cũng là bậc nhất đế đô này chỉ vì một bữa ăn sang trọng riêng tư không kẻ nào chạm tới.

'Cạch'

Cửa mở ra cũng lập tức đóng lại. Hai ánh mắt giao nhau dừng lại không trung hệt có tia lửa phát ra lan cả không gian. Mọi tiếng động đều im bặt chỉ còn hai con người tuyệt sắc này đây nhìn nhau. Xung quanh có thể nói là tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng tim đập của đối phương.

- Cô...... Triệu Kỳ Vân.

Câu chữ Triệu Kỳ Vân thoát ra nhẹ toang không chút khí lực, giọng nói trầm trầm ổn định có chút run nhẹ nơi âm cuối, tiếng gọi tên thoát ra nơi đầu lưỡi của hắn có thể khiến cho bất kì cô gái nào không rượu mà say. Các cô gái có khi phải ngất xĩu chết mê chết mệt nếu thấy được khuôn mặt này. Thiên ngôn vạn ngữ cũng không tài nào miêu tả được vẻ đẹp khiến nhân thần căm phẫn hận không thể ngày đêm ngắm lấy nó . Từng góc cạnh được phác họa tỉ mỉ, ánh mắt băng lam tỏa ra từng trận hàn khí nhưng lại phảng phất chứa tia nắng mùa xuân, mái tóc đen hòa vào đêm tối, ánh sao lấp lánh chỉ dám đứng bên phụ họa thêm sắc chứ không dám tranh phần tỏa sáng với hắn. Đúng thật là diễm áp quần phương*.

(diễm áp quần phương: đẹp điên đảo lấn áp tất cả)

Cô khó chịu cau mày nhìn Huân Vi Định, tại sao hắn lại ở đây. Đáng lẽ hiện tại hắn phải tay ôm mĩ nhân miệng nhai hồng đào, không thì cũng ôm Nhã Ái Ái lăn lộn suốt đêm. Mà cũng có khi phải vùi đầu trong đống công việc không tài nào làm hết chứ làm gì có thời gian rảnh mà ăn uống ở đây. Doãn Tuyết Tinh khó hiểu là thế nhưng cô vẫn lịch sự lên tiếng phá vỡ cái không khí ngượng ngùng.

- Tại sao anh lại ở đây?

Giọng nói thanh thoát nhẹ nhàng đem hắn lạc vào một cõi ấm áp của xuân sắc. Hắn thất thần nhìn vẻ đẹp mạo tự thiên tiên, bế nguyệt tu hoa. Sau lớp khẩu trang kia hắn không thể nào ngờ tới gượng mặt cô sắc sảo như thế, môi nhỏ đỏ mộng hoa đào nguyện không nhỏ nhắn hồng hào như thế. Gương mặt đường nét rõ ràng được trời cao tỉ mỉ nâng niu khiến kẻ trần thế phải tự hỏi cô có phải là người chốn này không thế? Cả một vườn hoa tử đằng chìm vào trong đôi mắt ánh lên nỗi u buồn xa xăm không chạm tới, mày liễu nhíu lại cũng không làm vơi đi vẻ đẹp hoàn mĩ vô khuyết.

(Np, nữ phụ) Hoa Lay Trước GióNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ