30. Vô liêm sỉ

501 41 4
                                    

Huân Vi Định ánh mắt mông lung hé mở, dưới tầng sương mờ ảo hắn thấy gương mặt thiên tiên tựa ánh trăng mà ngày đêm hắn nhung nhớ, đôi mắt tím ấy đang nhìn mình. Bàn tay cô mát lạnh chạm nhẹ vào trán hắn nói thứ gì đó mà hắn không rõ.

Là mơ sao? Chắc là vậy.

Hắn thì thào nhắm mắt lại, cơn đau đầu choáng váng khiến hắn chìm sâu vào cơn mụ mị, một cơn ác mộng quen thuộc.

Trong mơ hắn thấy một Huân Vi Định khác đang đứng lạnh lùng đưa cho Triệu Kỳ Vân một ly rượu vang, cô tươi cười hạnh phúc tiếp nhận nó.

Hắn như thường lệ giật thót nhào lại muốn đánh bay ly rượu cô cầm trong tay nhưng bàn tay hắn vẫn như cũ vẫn xuyên qua nó. Cả người hắn trong suốt bất lực nhìn lấy cô gái hạnh phúc như nhận được kẹo, ánh mắt tràn ngập tin tưởng ấm áp uống lấy ly rượu dẫn đến cái chết.

Hắn bàng hoàng muốn chạy trốn, chạy khỏi nơi đây bởi hắn biết cảnh tượng gì sắp diễn ra. Nhưng chân hắn như bị trói buộc với cô không thể nào chạy khỏi.

Đôi lam mâu hoảng sợ, trên trán cũng rịn mồ hôi lạnh, hắn bấu chặt tay.

Không muốn thấy, không dám nhìn.

Hắn xoay lưng lại buộc bản thân không quan tâm tình cảnh sau lưng mình. Nhưng dù có bịt chặt tai thế nào hắn vẫn nghe rõ mòn một tiếng la hét của cô. Tiếng đánh đập xương gãy, mùi máu tanh tưởi hòa mùi thịt cháy.

- Đừng, dừng lại đi. Đừng.

Huân Vi Định quỳ gối bịt chặt tay đầu lắc lắc kháng cự tiếng kêu đó nhưng vẫn không thể nào khiến nó biến mất. Tiếng kêu thảm thiết lâu lâu gọi lấy tên hắn tên bọn họ nhưng vẫn không ai đáp lại cô.

Hắn quỳ rạp dưới đất cầu xin khoảng không. Nhưng đều vô dụng, mọi thứ vẫn diễn ra, tiếng la hét chỉ nhỏ lại dần dần. Sau một khoảng thời gian dài nó cũng không còn.

Như mong muốn của hắn, không gian đã trở nên im ắng nhưng càng khiến hắn sợ hơn tuyệt vọng rơi vào vực sâu. Sự chết chóc bao trùm cả không gian.

Hắn buông hai tay khỏi tai mình, ánh mắt vẫn là ngỡ ngàng sợ sệt nhìn tình cảnh trước mắt.

Đôi chân từ từ tiến lại vuốt nhẹ gương mặt trắng toát đầy máu của cô nhưng vẫn như cũ bàn tay trong suốt trực tiếp xuyên qua.

Váy trắng rách rưới không còn nguyên vẹn, nó bèo nhèo giống chủ nó vậy.

Đôi mắt tử đằng xinh đẹp đã không thể mở ra nổi, thân thể vô cùng xấu xí. Làn da trắng in hằn dấu vết tra tấn, máu đỏ tuôn rơi, một vài chỗ bị đầu thuốc lá dí sát trở nên khét đen. Bên dưới càng ghê rợn hơn khi cẳng chân bị bẻ gãy, máu đỏ tươi chảy khắp sàn.

Một mùi máu sộc thẳng vào đại não hắn.

Huân Vi Định run rẩy đầu cúi xuống đất khóc không thành tiếng.

Bên cạnh thân thể cô là người con trai đau khổ thảm khiết cầu xin. Một sự cầu xin vô vọng.

Cơn ác mộng này hành hạ hắn hơn cả tuần liền, không đêm nào là không xuất hiện. Hắn không dám ngủ nhưng chỉ cần chợp mắt một chút liền tái hiện lại.

(Np, nữ phụ) Hoa Lay Trước GióNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ