1. Trọng sinh

1.9K 51 0
                                    

-Hừm, không ngờ tới phải không?

-Đúng, rất bất ngờ. Cô và hắn ta đã chuẩn bị điều này từ ban đầu rồi phải không?

-Đúng vậy.

Hải Duyệt - núi cao gió lọng xung quanh là những tán cây to bao lấy dòng người ở lại, trên cao là hàng ngàn vì sao chen chúc khoe ánh sáng tuyệt mỹ của mình. Dưới núi là vực thẳm 3000 chứa từng lời tri ân mang nỗi buồn phiền của người đời.

Trên ngọn núi Hải Duyệt này có 2 cô gái đứng đối diện nhau.  Gió lọng nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt tuyệt mỹ  mang nỗi buồn đau thương, đôi mắt sáng như sao trời, lấp lánh ánh buồn cô quạnh thống khổ nhìn cô gái mang mái tóc đen đứng đối diện mình. Áo sơ mi trắng thấm đẫm màu máu tươi, lá cây xào xạt chạm nhẹ mong an ủi cô gái này.

-Tại sao lại làm vậy?

Giọng nói không có lấy tia chất vấn trước hành động của cô bạn thân nhưng vô tình đem sự ưu thương hòa nhẹ vào lời nói.

-Vì cô quá hoàn hảo. Vì cô đã cướp lấy tất cả mọi thứ  của anh ấy.

Cô gái mang mái tóc đen căm phẫn, ánh mắt lóe lên tia ngoan độc cay nghiệt chĩa súng vào lồng ngực Doãn Tuyết Tinh.

-Từ ban đầu cô có xem tôi là bạn không?

-Haha....

Giọng cười mỉa mai xé gió không có uy lực tổn thương thể xác nhưng nó đã đâm thẳng vào tim Doãn Tuyết Tinh, không cần có lấy câu trả lời cô đã biết Lý Thụy ngay từ đầu chỉ lợi dụng cô.

-Tôi chỉ tiếp cận cô vì Doãn Nhân Ca thôi.

Một câu trả lời không ngoài dự đoán.

Đã biết câu trả lời thì cần gì hỏi. Đã biết tất cả nhưng vẫn cố đâm đầu vào. Đã biết số phận chỉ treo hai chữ bi thảm cớ sao lại cố. Để rồi bản thân mang theo trái tim vỡ vụn.

Cô buông thỏng hai tay ngã nhẹ nhàng xuống vách núi không để cho Lý Thụy kịp bắn một phát súng. Thân thể nhanh chóng chìm sâu đến nơi ánh trăng không thể rọi tới. Thoang thoảng bên tai chỉ nghe tiếng gió rì rào an ủi.

Đôi mắt nặng trĩu khép lại nhưng đầu óc cô lúc này còn thanh tĩnh. Cô còn cảm nhận được nỗi đau xương gãy, thân thể đau khủng khiếp, mùi máu lan tỏa trong không trung, không còn cảm nhận tim đập. Có lẽ thân thể đã nát bét rồi. Mà cũng đúng thôi, ngã từ đỉnh núi xuống mà.

Trước khi chìm hẳn vào cái chết trong đầu cô chợt lóe lên một câu:

"Doãn Tuyết Tinh tôi muốn tan vào hư vô.....nguyện không có kiếp sau."

----------------

-Ưm...đau đầu quá.

-Đây là đâu? Mình còn sống ư?

Mí mắt khó khăn mở ra nhìn trần nhà chỉ độc nhất một màu vàng ố của thời gian. Bàn tay trắng nõn thon dài xoa xoa mi tâm mong bắt kịp lấy phần ánh sáng chập chờn của chiếc đèn dài cũ kĩ.

-Không đúng, đừng nói là....

Doãn Tuyết Tinh nhanh chóng bật dậy xác nhận cái suy nghĩ kì quái của mình.

(Np, nữ phụ) Hoa Lay Trước GióNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ