Phiên ngoại-Duyên nợ (1)

379 27 4
                                    

- Chuyến này đánh đuổi quân ngoại xâm ngươi sẽ trở về cầu thân muội muội ta ư?

Triệu Kỳ Quân cầm lấy tách trà thổi nguội, đôi mắt hướng về y đang ngồi thong thả cầm chắc lấy chiếc vòng tay cẩm thạch mà ngắm nghía.

Triệu Kỳ Quân cũng đã quá quen với dáng vẻ thản nhiên của Huân Vi Định. Ngoài muội muội của y ra thì hầu như trong mắt Huân Vi Định không còn sự quan tâm nào nữa. À không, sự quan tâm của y còn đặt vào đất nước.

Là thanh mai trúc mã của Triệu Kỳ Vân, cả ba cùng lớn lên trở thành dáng vẻ mà người đời ngưỡng mộ. Y thì trở thành thừa tướng cống hiến cho đất nước giúp Nam Quốc ấm no, Huân Vi Định trở thành tướng quân bảo vệ kinh thành an yên cho dân chúng, Triệu Kỳ Vân là tài nữ nhiều lần tham mưu cứu giúp nạn đói hạn hán được người người ca tụng.

Cả ba đều sớm gắn bó bên nhau không tách rời đến khi phụ mẫu đôi bên vì đất nước mà ra đi thì họ vẫn tiếp tục sự nghiệp tiếp nối vì dân chúng. Những giai thoại tình cảm cả kinh thành này là không ai mà không biết đến. Trai tài gái sắc của Nam quốc.

Huân Vi Định ngước đôi mắt nhìn y, tay cẩn thận đặt chiếc vòng cẩm thạch vào hộp gấm.

- Ừ, ta sẽ đến cầu thân với muội ấy. Xong chuyến này ta nên gọi ngươi là đại huynh rồi đấy.

Giọng nói đầy chắc nịch của vị tướng quân. Triệu Kỳ Quân cũng không nói thêm gì mà đứng dậy nhường lại không gian.

Y cũng không phản đối việc này.

- Ta đi đây. Ngươi cùng muội muội ta hàn huyên đi.

Triệu Kỳ Quân vừa rời đi thì nàng đã bước vào đình. Nàng hớn hở miệng cười tươi, đôi tử mâu lấp lánh niềm hạnh phúc. Gương mặt như thiên tiên của nàng khi vui vẻ lại động lòng người khiến y ngơ ngẩn. Khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn cũng không đủ để diễn tả về nàng.

Là tài nữ đứng nhất kinh thành không chỉ vì nhan sắc đứng trên vạn người mà còn vì nàng cầm kỳ thi họa đều tài giỏi. Không những là tiểu thư khuê các đến cả chiến sự bày binh bố trận cầm cung giữ kiếm bảo vệ người người. Nàng là vẹn toàn như thế khiến y cũng cảm thấy mình không xứng với nàng.

Triệu Kỳ Vân ngồi đối diện với y, nàng đưa cho y chiếc khăn tay thêu hai hồ điệp màu lam cùng tím.

- Đây là ta thêu cho huynh.

Y cẩn thận cầm lên ngắm nghía chiếc khăn tay mềm mịn này mang chính mùi hương của riêng nàng. Y cất vào trong tay áo.

Là đồ nàng cất công tự tay thêu tặng y, Huân Vi Định luôn trân trọng giữ gìn bên người.

- Ta cũng tặng muội một thứ.

Huân Vi Định mở chiếc hộp gấm lấy ra vòng tay cẩm thạch khi nãy mà y ngắm nghía. Y thận trọng cầm lấy tay nàng mà đeo vào.

Chiếc vòng mang màu tím đặc trưng đeo vào cổ tay nhỏ nhắn của nàng làm nổi bật làn da trắng sứ.

- Đa tạ huynh.

Nàng cười vui vẻ nhìn y. Hai người không nói quá nhiều nhưng tình ý đều thể hiện trong hành động trong ánh mắt của đối phương. Chỉ là họ không biết đây là lần cuối cùng họ hạnh phúc bên nhau.

(Np, nữ phụ) Hoa Lay Trước GióNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ